Niệm Mị nhẹ nhàng đánh gãy lời nói của Mê Ý.
"Ta không sao, chỉ là một chút thương nhỏ mà thôi, qua hai ngày thì ổn rồi!"
Mê Ý mím môi, thấy nụ cười dịu dàng như trước của Niệm Mị đành nói:
"Vậy được rồi! Nương nương, nô tỳ mang Kim sang dược đến rồi, chút nữa nô tỳ sẽ sát trùng cho người!"
"Ta sẽ tự làm! Em đi ra ngoài đi!"
Mê Ý há miệng thở mạnh, muốn nói gì đó, nhưng mà sau khi thấy Niệm Mị nhẹ nhàng cười lại đem lời nói nuốt trở vào.
"Vâng!"
Mê Ý lui ra ngoài, Niệm Mị cầm lấy một mảnh cánh hoa, ném vào thau tắm.
"Người cuối cùng yêu ai, chỉ sợ người cũng không biết đi! Dực Hoàng!"
Niệm Mị nhẹ giọng nỉ non, thanh âm nhẹ đến mức không thể nghe thấy.
- -
Liên tiếp mấy ngày, Dực Hoàng cũng không đến tìm Niệm Mị nữa, Mê Ý ở bên người Niệm Mị xoay tới đổi lui vô cùng nôn nóng.
"Nương nương!"
"Ừ!" Niệm Mị híp mắt, nhìn ánh dương sáng ngời trên bầu trời.
"Từ sau khi ả Mẫn hoàng tần kia tới, Hoàng Thượng cũng không đến tìm người nữa! Còn tiếp tục như vậy thì..."
Lời nói kế tiếp Mê Ý không nói ra.
Niệm Mị cười nói: "Không sao cả! Ta cũng không hiếm lạ gì hắn!"
Nhìn Niệm Mị một bộ dáng chuyện không liên quan mình, tóc của Mê Ý cũng sầu nhanh thành trắng.
"Mê Ý, em đừng xoay nữa, còn xoay nữa thì mắt ta cũng hoa lên luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327803/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.