Gần, càng lúc càng gần! Mắt thấy tay Dực Hoàng sắp chạm vào mặt Niệm Mị. Niệm Mị bỗng nhiên mở mắt, tay Dực Hoàng cứ như vậy ngừng giữa không trung.
Trong mắt ngăm đen hiện lên một tia đỏ rực, nhưng chưa đợi Dực Hoàng thấy rõ, thì cũng đã biến mất ở trong khóe mắt của Niệm Mị.
Trong đôi mắt ngăm đen của Niệm Mị lúc này, ánh mắt có chút quyến rũ, không còn dịu dàng giống ban ngày, mà giống như một đôi mắt yêu nghiệt họa quốc.
Khóe miệng Niệm Mị càng cong thêm vài phần, nụ cười dịu dàng trở nên không đứng đắn.
Dực Hoàng nuốt nước miếng, miệng lưỡi hơi khô.
Niệm Mị nhìn thoáng qua bàn tay trước mắt, lại nhìn thoáng qua Dực Hoàng. Ý bảo hắn rút tay về đi.
Dực Hoàng thấy một câu này trong ánh mắt của Niệm Mị, tay ngược lại càng tiến xuống phía dưới thêm vài phần.
Niệm Mị trực tiếp kéo chăn lên trên người, ngăn giữa nàng và Dực Hoàng rồi thừa cơ đứng trên giường, nhìn Dực Hoàng từ trên cao xuống, nhẹ nhàng cười.
"Hoàng Thượng, người không cảm thấy là mình rất dơ à?"
Dực Hoàng tư nhìn bản thân, không hề phát hiện có thứ gì bẩn trên người.
Khó hiểu nhìn Niệm Mị, thắc mắc không hiểu vì sao nàng lại nói hắn bẩn.
"Lần sau đừng dùng đôi bàn tay đã chạm vào vật dơ bẩn của người rồi chạm vào ta!"
Niệm Mị vừa nói như vậy, Dực Hoàng nhớ tới tay mình cũng chỉ chạm qua Triệu Mẫn, rồi lại nghĩ đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327802/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.