Chiều thứ hai, Ngôn Tử Kỳ tan ca sớm nửa tiếng. Anh vừa thay quần áo mặc nhà thì dưới tầng có tiếng chuông cửa, nếu bấm chuông thì rõ ràng không phải Kiều Hiểu Tinh. Anh thấy làm lạ, ai lại đến vào giờ này nhỉ? Hay là Kiều Hiểu Tinh cố tình bấm chuông trêu chọc anh? Thế rồi khi thấy người bên ngoài, nụ cười trên môi anh thoáng chốc cứng ngắc, nhưng rất nhanh sau đó anh đã thu lại vẻ kinh ngạc trong đáy mắt, thay vào đó là nụ cười khẩy. “Thì ra là Đường tiểu thư, cô cũng có bản lĩnh đấy, bám theo tôi từ công ty về tận nhà.” Đường Diệc Hàm vò nhẹ gấu váy, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh, khuôn mặt oan uổng như sắp khóc đến nơi. “Anh có cần phải tuyệt tình với em như vậy không?“ Ngôn Tử Kỳ cười lạnh. “Đừng nói khó nghe thế chứ, không phải cô mới là người đá tôi rồi đi theo người đàn ông khác sao?” Cách đây 5 năm, Đường Diệc Hàm và Ngôn Tử Kỳ hẹn hò là do cô chủ động vượt qua ranh giới tình bạn để theo đuổi anh trước. Sau khi ở bên nhau, tuy Ngôn Tử Kỳ luôn chu đáo cũng như thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của một người bạn trai nhưng tâm tình của anh vẫn luôn không nóng không lạnh, khiến Đường Diệc Hàm cảm thấy cô đối với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cùng lúc đó, Trần Bắc Vũ cậu ấm nhà họ Trần lại cuồng nhiệt theo đuổi cô, sau một thời gian cô cũng động lòng, quyết định nói lời chia tay với Ngôn Tử Kỳ. Phụ nữ đôi khi nói câu chia tay nhưng trong lòng không thực sự muốn như vậy. Cô chỉ hi vọng Ngôn Tử Kỳ sẽ níu kéo, sẽ nói anh yêu cô, anh rất cần có cô, anh không thể sống thiếu cô, nếu thế thì cô chắc chắn sẽ gạt Trần Bắc Vũ sang một bên. Thế nhưng trái với ý muốn của cô, anh lại chẳng chút do dự mà đồng ý, còn hào phóng chuyển cho cô một khoản tiền đền bù tổn thất tinh thần. Điều này chứng tỏ rằng Ngôn Tử Kỳ chưa từng yêu cô, anh đồng ý ở bên cô có lẽ là vì thói quen mà thôi. Đường Diệc Hàm cãi lại gia đình để đến với Trần Bắc Vũ. Vừa mới yêu nhau được mấy ngày, Trần Bắc Vũ đã than phiền về chuyện kinh doanh thua lỗ, sau đó dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô vay tiền của Ngôn Tử Kỳ. Cô không ngần ngại rút 10 triệu tệ từ chiếc thẻ đen chưa kịp trả lại cho Ngôn Tử Kỳ rồi đưa hết cho Trần Bắc Vũ, cùng anh ta bay sang nước ngoài. Ngôn Tử Kỳ biết nhưng không đòi, cũng không hề hé răng lấy nửa lời. Đường Diệc Hàm ngày đêm kề vai sát cánh bên Trần Bắc Vũ, so với phụ nữ cùng trang lứa cô nỗ lực hơn gấp nhiều lần, thậm chí bất chấp sức khoẻ suy giảm trầm trọng, nhưng rồi vẫn không nhận được một lời hứa hẹn về hôn nhân của người đàn ông kia. Trần Bắc Vũ nhờ có số tiền cô đưa và sự trợ giúp của cô mà làm ăn khấm khá hẳn lên, nhưng anh ta mãi vẫn chưa chịu cầu hôn cô, lại còn sinh ra bản tính trăng hoa. Không ít lần cô đã bắt quả tang anh ta lén lút gặp tiểu tam bên ngoài. Cuộc tình của bọn họ luôn là những trận cãi vã chia tay rồi quay lại rồi tái diễn, đã nhiều năm như thế, cô không còn biết bản thân đang theo đuổi điều gì nữa. Hình như cô đã sai rồi. Trần Bắc Vũ càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, cũng may anh ta tuy lăng nhăng nhưng lo cho cô không thiếu thứ gì. Thế mà cô lại chẳng thấy hạnh phúc chút nào. Hóa ra, vật chất đôi khi cũng không giúp con người ta cảm thấy vui vẻ. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, anh ta chỉ đến với cô vì tiền. Khi anh ta có nhiều tiền rồi liền không cần cô nữa. Rồi cũng đến một ngày cô không thể chịu đựng được đám tiểu tam tiểu tứ của anh ta mà kiên quyết chia tay, người đàn ông đó tỏ ra vô cùng hào phóng khi đưa cho cô rất nhiều tiền, chỉ có điều số tiền đó chẳng nhằm nhò gì so với tài sản của Đường gia. Gần đây cô thường hoài niệm về khoảng thời gian 5 năm trước, năm đó Ngôn Tử Kỳ tuy không nồng nhiệt nhưng luôn chung thuỷ với một mình cô. Đôi khi, con người ta mất đi rồi mới biết quý trọng. Cô quyết định ôm theo mộng tưởng nho nhỏ trở về nước. Đường Diệc Hàm giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, chậm rãi cúi đầu trầm mặc vài giây, sau đó hít một hơi thật sâu mới nói: “Tử Kỳ, em bị ung thư.” Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng mở cửa. Kiều Hiểu Tinh thấy trong nhà đèn điện sáng trưng, đoán chắc hôm nay Ngôn Tử Kỳ về sớm, liền cao hứng tháo giày đặt cạnh tủ để giày rồi xông vào nhà. “Tử…” chữ “Kỳ” còn chưa kịp thốt ra, Kiều Hiểu Tinh đã nhìn thấy hai người ngồi trong phòng khách, là Ngôn Tử Kỳ và Đường Diệc Hàm. Kiều Hiểu Tinh có chút ngỡ ngàng liếc nhìn Ngôn Tử Kỳ, anh cũng không ngờ cô lại về sớm như vậy, trong mắt ánh lên tia ngạc nghiên. “Sao em nói là đi shopping?” Tình huống này nói thế nào cũng có chút kì quái, Kiều Hiểu Tinh nhìn hai người trước mắt, khuôn mặt hơi mất tự nhiên. “Tiểu Niệm có việc bận đột xuất nên em đi về.” Ngôn Tử Kỳ nhìn cô, lại nhìn Đường Diệc Hàm, cuối cùng khẽ buông một tiếng thở dài. “Em lên phòng tắm rửa trước đi, anh có chút chuyện riêng muốn nói với cô ta.”
Ngôn Tử Kỳ không cho cô ở lại. “Ừm…” Kiều Hiểu Tinh cười gượng gạo. “Hôm nay em muốn ăn bún ốc, anh nói chuyện xong thì nhớ làm cho em đấy nhé.” “Được rồi.” Mặc dù giả bộ thoải mái không để bụng nhưng Kiều Hiểu Tinh vẫn phải thừa nhận, cảm xúc của cô lúc này có chút mất mát, cũng không muốn rời đi tí nào. Cô muốn biết giữa Ngôn Tử Kỳ và Đường Diệc Hàm rút cục có chuyện gì mà lại không thể nói trước mặt cô. Anh rõ ràng đã nói không còn yêu cô ta, không muốn dính dáng đến cô ta nữa cơ mà? Cơn tò mò giống như một chiếc móng vuốt cào nhè nhẹ, thực sự ngứa ngáy đến khó nhịn. Tương phản với chiếc váy trắng mộc mạc trang nhã và lối trang điểm nhẹ nhàng tinh tế của Đường Diệc Hàm, Kiều Hiểu Tinh hôm nay khoác lên người váy áo màu đen gợi cảm, không hiểu sao lại thấy bản thân tuy diễm lệ nhưng mị tục, trong lòng đột nhiên nhảy ra cảm giác tự ti trước nay chưa từng có. Kiều Hiểu Tinh cúi đầu đi lướt qua, giấu đi khoé mắt ửng đỏ. Mở cửa đi vào phòng ngủ, cô nửa nằm nửa ngồi trên giường cắn ngón tay, cơn thèm ăn không biết đã bay đi từ lúc nào. Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, biểu tình của Ngôn Tử Kỳ mới hoà hoãn đôi chút. Đường Diệc Hàm yên lặng ngồi trên sofa, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở đôi giày bệt của Kiều Hiểu Tinh. “Hôm trước em đến nhà anh ăn cơm, lúc về… hai người không có chuyện gì chứ?” Đường Diệc Hàm mỉm cười yếu ớt hỏi. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Kiều Hiểu Tinh ngồi cạnh Ngôn Tử Kỳ, hai người tuy chênh lệch tuổi tác một chút nhưng lại cực kì đẹp đôi, cô ta đã vô cùng ghen ghét đố kị. Vì thế khi Trần Yến Uyển nói dối về chuyện đính hôn vốn dĩ sẽ không bao giờ xảy ra, cô ta mới nhịn không được mà tiếp lời, mục đích là để cho Kiều Hiểu Tinh nghe. Cô ta muốn hai người xích mích, bởi vì cô ta biết Ngôn Tử Kỳ trước giờ không bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành bạn gái, cũng sẽ không chủ động giải thích hiểu lầm. Thậm chí nói chia tay là sẽ chia tay, nửa câu níu kéo cũng không có. “Cô nói cô bị ung thư nhỉ?” Ngôn Tử Kỳ lờ đi câu hỏi của cô ta, giọng điệu nhàn nhạt cứ như câu nói vừa mới phát ra chỉ đơn thuần là “Cô ăn cơm rồi nhỉ?” mà thôi. “Vâng…” Đường Diệc Hàm cúi đầu khẽ đáp. Anh dựa lưng vào thành ghế, khoanh tay mỉm cười. “Muốn bao nhiêu? Gấp 10 lần số tiền năm xưa cô cuỗm của tôi, có đủ chữa bệnh không? Thấy hài lòng thì nói một câu, tôi sẽ chuyển luôn cho cô, sau đó phiền cô tránh xa khỏi cuộc sống của tôi và Tinh Tinh.” Đường Diệc Hàm ngây ngốc nhìn Ngôn Tử Kỳ, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. “Em không đến đây hỏi vay tiền.” “Vậy cô muốn cái gì? Không phải năm đó cô cầm 10 triệu tệ của tôi mang đi cho tên họ Trần đó sao? Dùng chỗ tiền đó lót lưng nằm ngủ chắc ấm lắm nhỉ?” Đường Diệc Hàm không biết vì sao anh cứ nhắc đến chuyện này thì lại dùng giọng điệu đay nghiến, cô ta không tự chủ mà nghĩ rằng anh còn tình cảm với mình nên ngần ấy năm vẫn luôn để bụng. Có lẽ nào đây là một dấu hiệu tốt để bắt đầu lại? Thực ra cô ta nghĩ nhiều rồi, anh chỉ đơn giản là căm ghét cảm giác bị lừa tiền mà thôi, số tiền đó lại còn bị đem đi cho trai. Tự tôn đàn ông bị giẫm đạp nên anh mới thù dai như vậy. Giọng nói Đường Diệc Hàm trở nên vô cùng khẩn khoản. “Tử Kỳ, em bị anh ta lừa. Đây có lẽ là quả báo của em, em chấp nhận trả giá. Nhưng mà… trong những ngày tháng cuối đời của em, anh ở bên em được không?” “Cô đang kể chuyện cười đấy à? Kể cả tôi chưa có bạn gái thì cũng không ngu ngốc đến mức quay lại với một người ốm yếu bệnh tật.” Ngôn Tử Kỳ nở một nụ cười trào phúng. Đường Diệc Hàm bị lời nói của anh làm cho đứng hình. “Thực ra…” Đôi mắt cô ta toát ra một tia thống khổ và tuyệt vọng của người bị đày đoạ dưới đáy vực sâu. “Em không còn sống được bao lâu nữa đâu, có thể là một năm, nửa năm hoặc chỉ vài tháng thôi. Em thật lòng muốn dùng chút hơi tàn cuối cùng của mình ở bên cạnh anh.” Dù sao cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, cũng từng yêu đương một thời gian, Ngôn Tử Kỳ không đành lòng nói thêm lời tàn nhẫn. “Bây giờ y học phát triển rồi, nếu được chữa trị cẩn thận thì kể cả là ung thư vẫn có thể sống thêm 5 7 năm.” Ngôn Tử Kỳ chau mày nói. “Tôi không thể ở bên cô, nhưng khi nào rảnh sẽ đến thăm cô.” “Tử Kỳ, anh có từng hận em không?” Những giọt nước long lanh bắt đầu chảy tràn quanh viền mắt cô ta. “Nếu năm đó em không gây ra sai lầm lớn đến thế, có phải bây giờ chúng ta đã kết hôn, thậm chí sinh vài đứa rồi đúng không?” Ngôn Tử Kỳ nhìn về phía cửa ra vào, vẻ mặt trước sau vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, anh lấy điện thoại gọi cho tài xế. “Tài xế của tôi sẽ đưa cô về.” Anh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay. “Sắp đến giờ cơm chiều rồi, tôi phải đi nấu bún ốc cho Tinh Tinh.”
Đường Diệc Hàm cười cay đắng, có đôi khi một nồi bún ốc còn quan trọng hơn cả một người phụ nữ sắp chết. Còn gì nhục nhã hơn! Tài xế rất nhanh đã đến, bấm chuông đứng chờ bên ngoài, Đường Diệc Hàm dù không muốn cũng chẳng thể nào nán lại trước ý tứ đuổi khách rõ ràng của Ngôn Tử Kỳ. Cô ta không cam lòng, cầm túi xách vừa dấm dứt khóc vừa đi theo tài xế ra xe. Giây phút đặt tay lên cánh cửa, cô ta nghe thấy giọng nói của Ngôn Tử Kỳ vang lên rõ ràng phía sau lưng. “Tôi không hận cô, tôi còn phải cảm ơn cô mới đúng. Nếu ngày ấy cô không rời bỏ tôi, tôi sẽ không có cơ hội gặp Tinh Tinh.” “Anh sẽ kết hôn với cô ấy hả?” Đường Diệc Hàm muốn một đáp án rõ ràng nên mới bất ngờ hỏi câu này, giọng nói như bị hụt hơi. “Nếu không có gì thay đổi, tôi mong là cuối năm nay.” Đường Diệc Hàm nghe thấy đáp án này, cảm thấy hoàn toàn hết hi vọng. Ngôn Tử Kỳ bỗng dưng đưa cho Đường Diệc Hàm một chiếc thẻ. “Cầm lấy đi, coi như chút tình nghĩa cuối cùng tôi dành cho cô với tư cách là một người bạn cũ.” Chiếc thẻ lạnh như băng, cái lạnh xuyên qua lòng bàn tay truyền vào tận trong tim cô ta. Đường Diệc Hàm muốn giành được sự tôn nghiêm ít ỏi trước mặt Ngôn Tử Kỳ, lắc đầu run run trả lại thẻ cho anh. … Ngôn Tử Kỳ mở cửa phòng ngủ, tiếng động tạo ra cũng không nhỏ, nhưng Kiều Hiểu Tinh ngủ quá say nên không nghe thấy. Mãi đến lúc anh vỗ nhẹ vào mặt cô, kyy chợt bừng tỉnh giấc, lúc này mới nhận ra từ nãy đến giờ mình ngủ quên. “Biết ngay là con mèo nhỏ đang ngủ mà.” Ngôn Tử Kỳ hôn lên trán cô. “Anh nấu xong bún ốc rồi đấy.” Kiều Hiểu Tinh giơ tay dụi dụi mắt, nghĩ bụng muốn hỏi vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào, im lặng đi theo anh xuống nhà. Hai người ngồi ăn bún ốc, Ngôn Tử Kỳ nhìn bộ dạng cô đang nhấp nhổm không yên thì cảm thấy có chút buồn cười hỏi: “Em không muốn biết anh nói chuyện gì với cô ta à?” “Chẳng quan tâm.” “Xem ra em rất tin tưởng anh đấy nhỉ?” “Anh nói ít thôi, ăn đi.” Anh cười cười cúi đầu nhìn xuống bát bún, biểu tình của Kiều Hiểu Tinh ngay lập tức trở nên buồn bực. “Em không hỏi mà anh cũng không biết đường tự khai báo hả?” Ngôn Tử Kỳ cười, khóe mắt cong lên thành hình vòng cung. “Có người vừa kêu không quan tâm mà.” “Em quên mất đấy, anh không cần nói nữa.” Ngôn Tử Kỳ nắm lấy bàn tay có chút lành lạnh của cô áp vào má anh. “Nhớ kĩ, anh không có người phụ nữ nào ngoài em hết. Sau này muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng, đừng suy nghĩ lung tung rồi cáu giận với anh. Còn chuyện vừa rồi, nói ngắn gọn là Đường Diệc Hàm muốn nối lại tình xưa với anh, tất nhiên anh không đồng ý.” Ngôn Tử Kỳ không muốn nói chuyện cô ta bị ung thư, sợ Kiều Hiểu Tinh sẽ nghĩ ngợi. Anh không cần phải giải thích thêm, cô cũng đã hiểu được vấn đề. Chắc là tình cũ không rủ cũng tới đây mà. Kiều Hiểu Tinh cầm thìa khuấy khuấy nước dùng trong bát, nghĩ tới nghĩ lui mới mở miệng: “Em không cấm anh qua lại xã giao với cô ta, nhưng nếu sau này có việc cần gặp thì đừng dẫn về nhà, được không?” Ngôn Tử Kỳ sửng sốt, vội vàng giải thích: “Cô ta tự tìm đến đấy chứ, anh không muốn cãi nhau ngoài đường nên mới mở cửa cho cô ta vào.” “Ừm, gặp ở đâu cũng được, miễn là không phải ở nhà. Em không vui.” “Là do anh sơ suất rồi, xin lỗi em.” Ngôn Tử Kỳ buông đũa, giơ tay ôm trọn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Hiểu Tinh, dùng giọng điệu vừa nghiêm túc vừa ôn nhu nói lời khẳng định. “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.” Kiều Hiểu Tinh bị dáng vẻ sủng nịch của anh làm cho mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]