Trên suốt chặng đường bay về đất liền, Ngôn Tử Kỳ vẫn luôn ngồi bên cạnh Kiều Hiểu Tinh, tất nhiên là bọn họ ngồi một mình một khoang. Tô Minh Viễn không lên du thuyền cũng không ngồi chung máy bay với mọi người mà tách ra đi riêng.
Kiều Hiểu Tinh có chút tiếc nuối cuộc sống ăn chơi phè phỡn trên đảo trong những ngày qua, cô ngồi trên ghế lăn qua lộn lại than thở mấy câu.
Ngôn Tử Kỳ thấy cô cứ cựa quậy liên tục thì đặt iPad trong tay xuống, lấy cái gối hình chữ U vòng qua cổ, sau đó kéo tay cô đặt lên đũng quần của mình, cất giọng trêu đùa: “Em chán à? Có muốn làm chút chuyện giải trí không?”
“Không muốn, em không phải cái bồn chứa tinh của anh.” Kiều Hiểu Tinh nghe vậy lập tức muốn đứng dậy đổi chỗ ngồi thì bị cả người anh chặn lại.
Ngôn Tử Kỳ bế cô ngồi lên đùi, duỗi tay tốc váy của cô lên, nhét hai ngón tay vào nơi ẩm ướt thăm dò. “Không muốn thật không? Sao chỗ này lại ướt như vậy?”
“…” Kiều Hiểu Tinh vô cùng hận bản thân lúc nào cũng mẫn cảm, để tên đàn ông chó kia có cớ chọc ghẹo.
Cuối cùng cô vẫn bị người nào đó bá vương ngạnh thượng cung, đây đúng là hành vi khiến người ta giận sôi máu mà.
“Tinh Tinh, tâm trạng tốt hơn chưa?” Ngôn Tử Kỳ ghé sát vào tai Kiều Hiểu Tinh, hơi thở nóng rực mang theo tư vị tình dục của anh làm da đầu cô run lên.
Cả người Kiều Hiểu Tinh mềm nhũn dựa vào lồng ngực anh, giọng khàn khàn trách móc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-quay-dau-hanh-trinh-tu-va-cua-tong-giam-doc/428301/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.