Mấy ngày sau đó cũng như vậy, ai làm việc nấy, Kiêu Vương vừa thức giấc đã không thấy Tiểu Nương Tử trong lòng đâu, cả ngày cũng không thấy người, đi đâu đến tối nàng cũng về lại Tẩm Cung, cũng đổi chỗ ngủ mấy lần nhưng vẫn là bị chàng tìm ra rồi lại lén lút leo lên giường ngủ thiếp đi, phải chịu thôi nếu như mà ngủ một mình mà ngon giấc được thì cũng không thèm muối mặt đi ngủ ké giường của nữ nhân vô tâm kia làm gì.
Minh Châu dậy sớm không biết làm gì đành đi dạo Hoa Viên câu cá trong hồ lớn cùng Lưu Thái Y, chàng ngồi bên cạnh ngáp ngán ngáp dài không chú ý đến cá đã cắn câu liền bị Lưu Thái nhắc nhở:
“Nhanh nhanh giật cần câu đi”.
Nàng nghe vậy liền chụp lấy cần câu ra sức khéo mạnh, nhưng chưa kéo được quá ba giây cần câu đã bị giật lên, chẳng thấy con cá nào nữa, Lão Lưu nhìn thấy Minh Châu mất tập trung liền mắng vài câu
“Nương Nương, người xem người đã làm mất hết 2 con cá lớn rồi, có câu được hay không? Không được thì về ngủ đi, đừng phá lão già này”.
Minh Châu nghe vậy liền giận dỗi ném cần câu tre xuống dưới đất:
“Không câu nữa”.
Lưu Thái Y nhìn nàng bực bồi ngồi xuống đất ngắt liên tục mấy nhánh hoa xung quanh mặt mày cũng xám xịt liền lên tiếng hỏi:
“Sao nào, không vui chuyện gì, mấy ngày nay cứ đến làm phiền ta”.
“Không có gì”.
“Được, không nói cũng không sao, vui rồi thì kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-no-chan-tinh/3455340/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.