Sáng hôm sau khi Minh Châu mệt mỏi mở đôi mắt ra, chỗ trống bên cạnh đã sớm lạnh đi, nàng biết Binh Thần còn có việc triều chính, trăm công ngàn việc lo cho đất nước nhưng trong lòng cũng có chút hụt hẫng, nàng lại muốn nhìn thấy Binh Thần đầu tiên.
"Tiểu thư cô dậy rồi sao? " Ánh Nguyệt bước vào với chậu nước ấm, khăn mặt và cả bàn chải gỗ do nàng cho người làm, mỗi sáng nàng không thể không dùng đến bàn chải được.
"Đã trễ lắm rồi sao?"
"Không có, mặt trời vừa mọc thôi, Hoàng Thượng vẫn đang ở ngoài uống trà đợi Tiểu Thư dậy".
"Thật sao?"
Mặt Minh Châu chốc lại hiện lên nụ cười, nàng không kịp rửa mặt lại chạy thẳng ra ngoài
"Tiểu Thư, phải để nô tì chuẩn bị cho người trước đã chứ ". Ánh Nguyệt vẫn là bất lực cầm khay đồ dùng thở dài.
Binh Thần cả đêm không ngủ được nên mới dậy sớm để dùng trà, trên gương mặt chàng hiện lên nét mệt mỏi, đôi mắt quầng thâm.
"Bẩm Hoàng Thượng, đêm qua Thần đuổi theo đến trước Tẩm Cung Lan Ngọc của Quách Phi thì đã mất dấu, vết máu dừng lại ở đó, Thần nghĩ rất có khả năng sát thủ là của Lan Ngọc cung"
Nhập Thần bước đến đặt lên bàn một chiếc khăn thêu hoa bỉ ngạn đỏ rồi mới nói tiếp
"Đây là vật may tay rất tinh xảo, không phải của phòng may của Hoàng Cung".
Binh Thần cầm chiếc khăn thêu lên vẫn còn dính một ít máu, chàng chưa nhìn thấy chiếc khăn này bao giờ, nhưng đường nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-no-chan-tinh/3431957/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.