Một người đang rơi vào bên trong sợ hãi như Giản Kiều cái gì cũng nhìn không thấy. 
Trong phòng yến hội đèn đuốc sáng choang, nhưng trước mắt cậu lại đen kịt một màu. Còn người đang quấn lấy cậu lại dữ tợn tựa như ác quỷ, bị tiềm thức che giấu, đây là phương pháp trốn tránh hiện thực hữu hiệu nhất. 
Trong hoảng hốt, thân thể của cậu không ngừng truỵ xuống, dòng chảy xiết ở bên cạnh cậu phun trào, làn nước băng lãnh tràn vào miệng và mũi, nỗ lực cướp đi hô hấp của cậu. Cậu lại một lần trở về ký ức kinh khủng nhất trong đầu, trải nghiệm thống khổ giãy dụa sắp gặp tử vong nhưng lại yếu đuối vô lực kia. 
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy được một đạo thanh âm quen thuộc. 
Thanh âm này kiên định mạnh mẽ hạ lệnh: ” Buông cậu ta ra!” 
Vòng xoáy đem cậu lôi vào trong trong vực sâu vô tận cùng dòng chảy xiết phút chốc bao vây lấy Giản Kiều bỗng nhiên biến mất. Cậu cảm giác thân thể của chính mình bỗng nhiên nhẹ đi, vì vậy lập tức men theo sợi âm thanh này nổi lên trên, như như một con cá sinh tồn dưới tầng băng trong trời đông giá rét, bức thiết khát cầu một tia dưỡng khí cùng đèn đuốc. 
Rốt cục, mắt của cậu cũng sáng lên, sau đó hết thảy tia sáng liền bắn vào đồng tử, tiếp theo là khuôn mặt tuấn tú của Lôi Triết. Người này nhíu chặt đôi lông mày rậm mà nhìn cậu, biểu tình rất thiếu kiên nhẫn. 
” Cậu có khỏe không?” Hắn trầm giọng hỏi. 
” Tôi, tôi không sao.” Giản Kiều mềm mại vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-luon-co-thien-thu/992504/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.