Lạc Thiên Kỳ chống đỡ cái thân thể đau nhức ngồi dậy. Khắp người chi chít dấu hôn và vết cắn do hắn để lại. Nhìn trong thùng rác là bộ quần áo mà y mang tới đã bị hắn sẽ rách, đủ thấy hai người đã hoang dại đến mức nào.
Lạc Thiên Kỳ thân thể trần truồng đi đến mở tủ quần áo của Phó Hàn Phong. Vì là một người cuồng công việc nên ít nhiều hắn luôn có đồ để sẵn trong này. Lạc Thiên Kỳ chậc lưỡi lấy đại một chiếc áo sơ mi của hắn ra mà mặc lên. Vừa đóng cúc vừa thầm nghĩ.
Phó Hàn Phong trước đây có cuồng công việc bao nhiêu bây giờ chỉ có thể cuồng y hơn mà thôi. Chứ nếu không lúc nãy đã việc gì cho đống tài liệu nằm đất mà đè y ra chứ. Lão công của y vẫn là một tên tà d** vậy thôi, không thoát khỏi y được.
Đóng nốt cái cúc cuối cùng, y cứ thể để rông phía dưới mà lon ton chạy ra ngoài. Nhắm chuẩn lấy anh người yêu đang chăm chỉ làm việc, chỉ vài ba bước chạy và một cú nhảy đã treo lên người của người ta.
Phó Hàn Phong giật mình đỡ lấy bạn trai nhỏ, sau đó tay lại không an phận mà vỗ bốp bốp vào bờ mông căng mịn của ai kia, bị trừng thì cười hì hì nắn nắn vài cái.
"Còn mệt không?"
Giọng hắn vừa trầm vừa ấm, Lạc Thiên Kỳ nghe mà thích chết đi được. Dụi vào cổ bạn trai lớn y nũng nịu lắc người.
"Mệt, mệt lắm luôn, sức anh trâu như vậy, hành em sắp chết rồi."
Phó Hàn Phong cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547514/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.