Khói bụi qua đi, Lạc Thiên Kỳ nhíu mày lắc đầu mình vài cái để thoát khỏi cơn choáng do chấn động vừa rồi. Chợt nhớ đến Ái Lạc Minh y vội nhìn xuống.
"Cậu không sao chứ?"
Ái Lạc Minh hiện tại vẫn chưa ý thức được chuyện gì, cái hắn để ý chính là tư thế hiện tại của hai người, hắn nằm dưới, y đè lên người hắn, da thịt ma sát vào nhau khiến Ái Lạc Minh không thể ngừng nghỉ bậy trong đầu.
Ai nói tất cả Thiên Sứ đều có tâm hồn thanh khiết cùng tâm trí không bị nhiễu loạn bởi thế tình lục dục, điển hình đối lập chẳng phải là hắn đây hay sao, tâm hồn thanh khiết trong sáng đâu không thấy, đầu óc lúc nào cũng chỉ mong muốn được yêu thương người nào đó trên giường, thật sự quá mức vô sĩ.
Tay hắn mon men bắt đầu đưa lên chạm nhẹ vào eo của Lạc Thiên Kỳ, oaaaa đúng là cảm giác này, vừa mềm mại vừa săn chắc. Ái Lạc Minh liếm môi, bóp bóp vài cái, động tác này hiển nhiên làm Lạc Thiên Kỳ giật thót lên.
'Chát'
Mặt Ái Lạc Minh lệch hẳn sang một bên, sau đó hắn làm như mình rất vô tội, ánh mắt đầy oan ức nhìn y nói.
"Tớ sợ cậu ngã nên muốn đỡ thôi mà."
Lạc Thiên Kỳ ngượng ngùng gãi đầu cười trừ.
"Hì hì, phản xạ tự nhiên ý mà."
Nói xong y liền vội đứng lên, Ái Lạc Minh mặc dù rất luyến tiếc nhưng ngoài mặt cũng không thể biểu lộ gì, nơi đây đang xảy ra tranh chấp hắn không thể cứ vô tư nhởn nhơ được, cùng lắm có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547465/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.