Châu Hàn Diệp để lộ ra nụ cười ma mị, ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân bị trói chặt trên ghế, rốt cuộc người này gan lớn đến đâu mới có thể chọc vào đại boss của họ, hại họ nửa đêm còn phải còng lưng đi bắt người.
Châu Hàn Diệp trong lòng không ngừng chửi rủa ai đó, đang ngủ ngon lành lại bị dựng dậy đúng là tức chết hắn mà.
Châu Hàn Diệp ra hiệu cho đàn em mang đến cho mình một cái ghế sau đó ngồi xuống, nhướn mày một cái liền có người gỡ bịt miệng của Lâm Minh Hải ra.
"Là ai?"
Lâm Minh Hải gấp gáp hỏi, trán không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng sợ hãi muốn tìm cách trốn thoát khỏi nơi nguy hiểm này.
"Là ai không quan trọng, cậu chỉ cần biết rằng cậu đã đụng đến người không nên đụng rồi."
"Tôi... tôi đã đụng đến ai cơ chứ? Tôi trước giờ sống rất đàng hoàng, không gây chuyện với ai cả."
Châu Hàn Diệp thở dài, sao tên này lắm miệng thế nhỉ. Châm điếu thuốc rít một hơi, lời nói của hắn sắc như dao nhả ra theo làn khỏi mờ ảo.
"Vậy cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ, đánh đi, nhớ không để hắn chết."
Nói xong Châu Hàn Diệp liền dứt khoát đứng dậy bước ra ngoài hít thở không khí, cảm nhận được sự mát mẻ của gió đêm, cơn đau đầu của hắn cũng nhẹ đi đôi phần. Bên trong dần dần vang lên tiếng đánh đập cùng tiếng la hét của Lâm Minh Hải, hắn không quan tâm mà kiếm một chỗ ngồi cho mình.
'Soạt'
Châu Hàn Diệp nhướn mày, chậm rãi đi đến bụi cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547432/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.