Bữa tối bất giác trôi đi rất nhanh và kết thúc, hai người đi ra khỏi nhà hàng, làn gió nhẹ thổi vào mặt, không khí rất trong lành, đom đóm bay giữa những bụi cây tươi tốt cách đó không xa, bầu trời đêm thấp bé như thể chỉ cần với tay thôi là ó thể chạm tới những ngôi sao lấp lánh chỉ bằng một tay.
Úc Bách khen:
– Nơi này thật đẹp, còn có đom đóm nữa.
Trà Lê thì cho rằng đây chỉ là một cảnh đêm rất bình thường, nói:
– Chỗ các anh đom đóm là động vật có nguy cơ tuyệt chủng à?
– Không phải, chỉ là ở trong thành thị rất ít khi nhìn thấy, và cũng rất ít khi nhìn thấy ngôi sao. – Úc Bách nói, – Đâu đâu cũng đều là người và người, đâu đâu cũng toàn xe với xe, có rất ít nơi yên tĩnh….. Tiếp theo anh định đi đâu?
Trà Lê nói:
– Anh rất biết nói sang chuyện khác đấy.
Úc Bách lịch sự đáp lại:
– Là do tư duy của tôi nhảy quá nhanh thôi.
Trà Lê nói:
– Thế anh cứ ở đây nhảy đi, tôi muốn đi làm việc chính sự.
Mượn quan hệ của Úc Tùng để điều tra thêm nhiều tư liệu, anh với Úc Bách đã thảo luận thỏa đáng ở trong bữa cơm rồi, chờ anh nghĩ xong và có kế hoạch rồi thì có thể liên hệ với Úc Bách bất cứ lúc nào.
Đổi lại, anh cũng sẽ làm điều gì đó cho Úc Bách khi Úc Bách yêu cầu.
Chuyện cũng đã nói xong rồi, cơm hẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-le-em-dang-noi-cai-gi-co/3408742/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.