"Trừ khi tôi không muốn, nếu tôi muốn thì không gì là không thể.", anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, giọng nói không mang theo chút hơi ấm.
Võ Mỹ Nhân tự thấy chột dạ, thụt lùi về phía sau, miệng vẫn gào lên: "Sao có thể, sao có thể, sao anh biết được."
Trần Tuyết Nhi dằn lại nỗi chua xót thay anh, thái độ lạnh lùng: "Thì ra ngay từ ban đầu cậu đã luôn hãm hại tôi, tôi tự hỏi từ trước đến nay tôi chưa làm gì ảnh hưởng tới cậu, vậy sao hết lần này đến lần khác cậu cứ tìm tới tôi gây sự?"
"Không làm gì à? Tất cả đều do mày, vì mày mà anh ấy mới không chú ý tới tao, vì mày mà anh ấy mới lạnh lùng với mọi người, vì mày mà anh ấy mới không tiếc hi sinh bao nhiêu thứ... Mày nói mày không làm gì hả?", cô ta dùng hết sức lực còn lại của bản thân rống lên.
"Anh ấy hi sinh gì? Nói rõ hơn đi.", Trần Tuyết Nhi kích động chồm người tới phía trước.
"Không cần nghe cô ta, toàn nói hàm hồ.", Huỳnh Công Nam lập tức kéo cô trở về ôm vào lòng.
Cô thắc mắc nhìn anh, hi sinh gì? Không phải trước đó 2 người chưa từng qua lại, anh cũng nói là chỉ âm thầm theo cô thôi, có phải có chuyện gì anh đã giấu cô rồi?
"Hàm hồ gì? Không phải anh từ bỏ cơ hội đi nước ngoài du học chỉ vì muốn chuyển trường ở lại đây sao? Không phải anh từ bỏ cuộc thi olympic cấp quốc tế hôm cô ta xảy ra tai nạn à? Không phải..."
Võ Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-lai-thanh-xuan/767317/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.