Cô ta vẫn ngồi trong lồng cười như điên như dại đáp lời anh: "Cậu muốn làm gì tôi? Hahaha.. Nhà tôi gốc rễ thế nào cậu biết không mà muốn động vào?"
Huỳnh Công Nam nhếch khoé môi, nói: "Gốc rễ à? Chỉ cần tôi muốn thì đào xuống lỏi trái đất cũng phải móc ra."
Cô ta nghe anh nói xong lập tức im bặt, nghi ngờ hỏi: "Cậu làm gì nhà tôi rồi?"
Anh mỉm cười, không đáp lời.
Nhấc tay đưa chiếc điện thoại cho người làm cầm để vào loa cho cô ta nghe.
Đầu dây bên kia: "Alo, ai vậy?"
Võ Mỹ Nhân hoảng hốt hét lên: "Ba, là con, con bị bắt cóc rồi, ba cứu con đi ba ơi.."
Đầu dây bên kia: "Con nói ai bắt cóc, con đang ở đâu, mau nói ba nghe."
Võ Mỹ Nhân cố kiềm nước mắt, khàn giọng la lên: "Huỳnh Công Nam bắt con, giờ đang treo trên hồ cá sấu, ba tới cứu con nhanh đi, con sợ lắm."
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, sau đó nói: "Con nói cậu chủ nhà họ Huỳnh sao?"
Võ Mỹ Nhân gật đầu mặc dù không ai thấy, hét lên: "Đúng rồi đó ba ơi, ba mau tới cứu con, gọi cảnh sát tới bắt hắn ta luôn đi ba ơi."
Đầu dây bên kia lắp bắp: "Con làm gì mà chọc tới nhà đó rồi, ban sáng có người gọi điện nhắc nhở ba, nói là "Nuôi con thì phải biết dạy dỗ.", ba tưởng là con chỉ ham chơi, lần này lớn chuyện rồi."
Võ Mỹ Nhân hơi gượng gạo, nói lớn: "Ba nói gì? Nhà mình mà sợ nhà hắn ta sao? Không phải nhà hắn chỉ là một nhà bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-lai-thanh-xuan/767316/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.