Trần Tuyết Nhi chạy thẳng ra nhà vệ sinh nữ khóc.
Cao Thanh Nhi chạy theo rơm rớm nước mắt, nhẹ giọng khuyên bảo: "Cậu bình tĩnh lại đi, từ từ rồi cũng giải quyết được mà, sao cứ tự dằn vặt bản thân mình" Ngừng lấy hơi, sau đó lại vuốt ve Trần Tuyết Nhi an ủi: "Ngoan, đừng khóc nữa, mình mắng cậu ấy thay cậu rồi, đừng buồn nữa được không?"
Cô ngẩng mặt lên: "Mình mắng là đủ rồi, các cậu mắng thêm làm gì nữa... hic hic"
Lê Cẩm Tiên cũng vừa chạy tới, thở hì hục mà nói: "Mắng cũng mắng rồi mà cậu chưa hả giận sao? Sao lại khóc nhè rồi, ở đây có bao nhiêu người đang nhìn cậu đó nha. Bình tĩnh lại đi mà."
Cô kiềm tiếng khóc nói: "Mình cũng rất muốn bình tĩnh nhưng mà cứ hễ gặp Huỳnh Công Nam là mình lại không kiểm soát được bản thân, rồi lại bất giác nghĩ đến việc anh ấy cùng Võ Mỹ Nhân..hic.. Anh ấy cùng Võ Mỹ Nhân..hic.. Mình thật sự chịu không nổi, mình không thể từ bỏ nhưng mình lại không thể không từ bỏ..hic hic.. Lý trí bảo mình phải tránh xa anh ấy nhưng không biết sao con tim cứ bảo mình không được bỏ lỡ Huỳnh Công Nam..hức hức... Mình không biết phải làm gì ngoài việc đẩy anh ấy ra xa, nhưng mà...hức... nhưng mà... sao càng đẩy thì tim mình lại càng đau..hức.. đau ở tim đây này, đau như ai xé tâm can mình vậy, các cậu không hiểu đâu..hức hức... các cậu không giống mình, chúng ta không ở cùng một thế giới"
Cao Thanh Nhi ôm cô vào lòng: "Rồi rồi, mình hiểu rồi, mình biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-lai-thanh-xuan/767283/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.