Lúc trở về Huỳnh Công Nam có nhiều chuyện muốn hỏi cô nhưng không biết nên hỏi gì, hỏi như thế nào và hỏi từ đâu?
Bực bội tích tụ làm anh quên việc phải đối xử tốt với cô. Lúc chạy xe cố tình chạy vào ổ gà, gần tới gờ giảm tốc thì chạy nhanh hơn, làm Trần Tuyết Nhi phía sau bị nhồi đến ê mông, suýt nữa lọt xe.
Về tới nhà Huỳnh Công Nam mặt xám xịt mặc kệ cô, trở về phòng đóng cửa 'RẦM' một cái thật lớn.
Trần Tuyết Nhi khó hiểu đứng nhìn lên lầu, nhỏ giọng: "Cậu ta sao vậy? Không phải lúc sáng vẫn vui vẻ sao? Hay bị cả lớp nhìn thấy nên không vui? Mình mới là người bị bạn bè soi mói mà!", đi lên cầu thang nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia thì lại càng khó hiểu hơn: "Cũng không đúng, lúc tập cũng đâu có gì, lúc về mới có chuyện. Chạy mà cứ như sảy ngựa, nhồi ê hết mông mình rồi, suýt nữa còn té đôn luôn cái cột sống.... Haizzz.. Con trai đúng là khó hiểu.", nói rồi lắc đầu vài cái sau đó về phòng.
Lúc ăn cơm Huỳnh Công Nam cũng không ra, Trương Lệ Thu đem cơm lên phòng, gõ cửa mấy lần vẫn không ai mở nên nói: "Con bị bệnh hay mệt gì sao? Sao không xuống nhà ăn cơm?"
Huỳnh Công Nam nói vọng ra: "Mẹ để ngoài cửa đó đi, con hơi mệt nên không muốn ra, không có gì."
"Con có khó chịu gì thì nhớ gọi mẹ, đừng cố chịu đựng.", nói xong bà đành để khay cơm ở cửa rồi đi xuống.
Thẳng tới lúc đi học, Huỳnh Công Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-lai-thanh-xuan/767275/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.