Chuyện buổi tối hôm đó đến bây giờ cũng đã mấy ngày trôi qua nhưng Hiểu Ngư vẫn cứ mơ hồ ngỡ như mơ. Thật sự không tin nổi rằng cô có thể tìm lại ba của mình....
Tất cả đều nhờ ơn Quế Quân... Anh từng nói với cô rằng: "em không làm sai gì cả, càng không phải sao chổi vận mệnh đen đủi. Là thế giới này sai, thế giới khắc nghiệt với loài người chúng ta. Đừng cam chịu nữa, đứng dậy thay đổi nó đi. Em không một mình, không làm nổi thì còn có tôi, tôi thay em làm điều đó... được chứ?"
Quế Quân thật sự không nuốt lời, anh nói được liền làm được. Chính anh đã thay cô làm điều đó.
Là thế giới này sai, thế giới này đã quá khắc nghiệt với loài người nhỏ bé, làm trầy xước bao trái tim đỏ... Nhưng ở thể giới này cô không một mình nữa, Hiểu Ngư cô còn có Quế Quân...và cô luôn tin điều đó.
Đình Ngạn Nghiêm hôm ấy cũng đã ngõ ý hỏi rằng hiện tại Hiểu Ngư đang ở đâu, liệu cô có thể dọn về sống cùng ông. Hiểu Ngư có chút lúng túng không biết phải nói thế nào, nhưng may sao lúc đó Quế Quân đã kịp thời lên tiếng rằng hiện cô đang sống ở căn hộ gần nhà anh. Chờ mọi thứ ổn định Hiểu Ngư có thể chính thức quay trở về Đình gia với thân phận là con cháu trong nhà.
Đình Ngạn Nghiêm cũng không nghĩ nhiều, dù gì Quế Quân nói cũng đúng, chờ mọi chuyện ổn thỏa hết ông sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng vì đã tìm lại được con đồng thời giới thiệu Hiểu Ngư với tất cả họ hàng trong Đình gia.
Ông sẽ từ từ bù đắp lại những phần mất mát trước đó cho con gái ông, sẽ không để con bé phải thiếu thốn hay chịu bất cứ thiệt thòi, tổn thương nào khác nữa.
(-.]
Thời điểm gần cuối năm, nhà chính Tuyên gia bận bịu vô cùng, biệt thự riêng Quế Quân của Quế Quân cũng không ngoại lệ. Người làm ra vào liên tục, kẻ đi người chạy làm những việc khác trong nhà.
Tổng vệ sinh nhà đã được Từ quản gia phân công dọn sạch từ hôm qua. Ngoài vườn cũng được phân công rõ ràng, các thợ làm vườn đang bàn bạc thời gian để khi tuyết vừa tan thù vụ hoa trong vườn cũng kịp tới, dựng giàn để mùa xuân tới sẽ trồng thêm hồng leo.
Hồ nước trong vườn được dọn lại sạch sẽ, thay nước mới, Quế Quân đã cho người làm thêm một xích đu nữa gần đó. Hiểu Ngư vốn dĩ hay ra vườn dạo nên anh đã cho người lắp thêm một số thứ cần thiết.
Khâu trang trí nhà dịp cuối năm đang được mọi người hăng hái chuẩn bị. Hiểu Ngư cũng tham gia hai tay, tuy không giúp được nhiều nhưng cô rất nhiệt tình trong việc giúp lấy những thứ vặt hay mang nước cho mọi người.
Quế Quân đã sớm không cản nổi cô,...
Buổi chiều hai người sang nhà thăm bà nội, hôm qua bà đa gọi đến bảo hai người sang dùng cơm tiện thể ở lại mấy ngày.
Hiểu Ngư vừa nghe qua có chút ái ngại nhưng cuối cùng vẫn đồng ý ở lại.
Hai người đến nhà Tuyên gia thì trời vừa ngã chiều, từ buổi xế chiều đến giờ gió thổi không ngừng, Hiểu Ngư vừa xuống xe đã bị gió thổi bay lọn tóc vừa vén ra sau tai. Quế Quân đứng bên cạnh giúp cô chỉnh lại khăn quàng, vén lại tóc ra sau tai cho cô.
_Lạnh lắm không?
Hieu Ngu lac dau nhung sac mat hien tai dang to cao hanh dong noi doi kia. Chop mui vi lanh ma ung do, cac dau
ngón tay trắng bệch như rút hết máu.
_Mau vào trong,...đừng để bà đợi.
Hiểu Ngư kéo kéo vạt áo hối thúc Quế Quân. Anh ngược lại đứng chay lì tại chỗ đã thế còn cố tình chắn ngang người cô.
_Hừm...em nôn nóng gặp bà đến vậy sao? Chi bằng để lát nữa tôi nói lại rằng em nhớ bà rất nhiều?
Hiểu Ngư quay lưng lại nhón chân đưa tay chặn ngang miệng không muốn cho Quế Quân nói nữa. Tuyệt đối không thể, Quế Quân nói vậy thật sẽ chết cô, một khi đã nói như thế chắc chắn bà nội sẽ vui vẻ không thôi, nhiệt tình đối đãi mời cô dùng thử hết món này đến món khác thậm chí là tặng quà đắt giá cho cô. Những lần như thế
Hiểu Ngư cô thật sự khó xử vô cùng, cô không thể nhận nhưng từ chối lại khiến bà buồn. Lần trước bà nội đã tặng cô một chuỗi ngọc hồng lựu và thêm một khăn choàng lông cừu, cô từ chối khoé nhưng bà cứ vói vào tay cô. Lúc ra về Hiểu Ngư cẩn thận để lại trong phòng bà kết quả hai hôm sau những món kia được người làm mang sang biệt thự. Hiểu Ngư đã há hốc khi thấy người làm mang những thứ đó qua.
Quế Quân chỉ biết đứng cạnh mà nhìn, khuôn miệng sớm đã cứng đờ không biết nói gì. Anh một tay vỗ vai trấn an Hiều Ngư đang sốc, chuyện thường tình ấy mà cô sớm sẽ quen với người bà đáng yêu của anh thôi.
_Được rồi, ...không nói. Chúng ta vào trong...
_Ữm...chú ý xưng hô.
Quế Quân khựng lại, giây sau mới lên tiếng nhắc nhở Hiểu Ngư về việc xưng hô.
Chỉ khi đến nhà bà cô gọi Quế Quân là anh còn bình thường ở nhà một tiếng chú hai tiếng chú, cả ngày cũng chỉ chú cái này chú cái kia.
Quế Quân từng ngồi thừ người ra hỏi Từ quản gia có phải trông anh giống một người chú lắm không.
Anh hỏi vậy khác nào làm khó quản gia?
Từ quản gia trong miệng như có kim, lời nói gượng gạo trả lời không. Trông thiếu gia nhà bà vẫn còn trẻ lắm chứ...
có điều khi đứng cạnh Hiểu Ngư thì giống chú cháu hơn. Đấy là cái bà nghĩ thôi, lá gan bà bé tẹo làm sao có đủ can đảm nói ra chứ.
Cũng có khi trong ngày cưới cô dâu gọi chồng mình là chú ấy chứ nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]