Đình Ngạn Nghiêm vẫn chưa khỏi bàng hoàng, ông đang điều chỉnh cảm xúc bên trong mình. Cảm giác bây giờ khó nói vô cùng, ông cảm thấy bản thân mình không xứng khi mở miệng gọi người trước mặt là con. Thật sự không đáng, đều tại ông, tại ông không giải quyết triệt để, bất cẩn để mối nguy hiểm tồn tại quanh cuộc sống của hai mẹ con ngày đó.
Hiểu Ngư hai hốc mắt đỏ hoe, cô như không tin vào sự việc mình vừa nghe. Người cô yêu thương, nhớ nhung suốt bao nhiêu năm qua lại không phải là mẹ của mình. Mẹ mất lúc sinh cô ra,... nếu không có cô thì có phải mẹ vẫn sẽ còn sống?
Ngay từ khi chào đời cô đã mang xui xéo trong người....
_Chủ tịch Đình... hài lòng với quà của tôi chứ?
Đình Ngạn Nghiêm sau đó cũng đứng dậy, ông kéo ghế bước ra đi đến gần chỗ Quế Quân. Anh đang có chút khó hiểu vì hành động này nhưng kế tiếp lại bất ngờ hơn khi thấy Đình Ngạn Nghiêm một thân quỳ xuống sàn cúi đầu nói cảm ơn.
_Cảm ơn Tuyên thiếu. Tôi vạn lần cảm ơn công của cậu, có báo đáp suốt đời cũng không trả hết. Cảm ơn vì đã tìm lại con cho tôi điều mà suốt bao nhiêu năm qua tôi cổ gắng, mong mỏi từng ngày. Cậu thật sự đã cứu vớt phần đời về sau của lão già này. Tôi thật không biết lấy gì đề....
Đình Ngạn Nghiêm vẫn quỳ, vẫn cúi đầu mặc cho Quế Quân cố đỡ ông dậy, ông liên tục nói lời cảm ơn, giọng nói nhẹ nhàng run run, nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-ky-tu/3714514/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.