Một cổ bức rức khó tả ngày càng xâm lấn buộc Hiểu Ngư phải cố sức áp chế lại cơn ngây ngủ, từ từ nhấc lên mí mắt nặng trịch xem thứ gì đang diễn ra.
Trước mặt một mảng tối bao trùm khắp nơi, tầm mắt cô lem nhem cố nhíu lại để nhìn được trọng điểm. Xung quanh m m tối cô chỉ thấy loáng thoáng được cái đầu đen.
_U...ai.?
Cô túm lấy cái đầu kia dốc lòng đẩy ra khỏi ng.ực,
_Um…buong ra, dung xoa nนีล…นc...
Quế Quân tay đang hăng ngẩng đầu lên thấy cô đã tỉnh, môi mỏng cong lên một ít nhìn người trước mặt đang khó chịu.
_Em tưởng ai?
_Chú về khi nào...?
Quế Quân ngồi dậy kéo cô dậy theo, một tay xốc chăn lên ném qua một bên, nhanh chóng để cô ngồi gọn trong lòng. Mạnh mẽ tách hai chân cô ra, một chân anh đè lên kiềm lại không cho cô có cơ hội khép chân. Hành động diễn ra nhanh đến cô không kịp phản kháng, phút chốc đã nằm trong tầm kiểm soát của Quế Quân.
_Chú làm gì...?
_Ngủ đến mức có người vào phòng vẫn không hay biết?
Quế Quân hơi cúi đầu gần mặt cô, giọng nói trầm trầm mang theo hơi rượu phả ra. Hiểu Ngư vừa ngửi thấy đã quay mặt tránh đi, hai tay vẫn cố ngăn lại hành động đụng chạm lân la của anh.
_Đã khoẻ hơn?... Ừm, có phải nhớ tôi đến mức mang cả áo tôi ra mặc? Hửm...
Hiểu Ngư lúc này mới nhìn lại đúng là áo của Quế Quân, đêm qua do trời lạnh quá cô đã mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-ky-tu/3651657/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.