Câu chuyện về Quang Đạt.
Hôm ấy, trời lại đổ một cơn mưa rả rích.
"Chào cô, cô mới về nước ạ."
"Là cháu à." Người phụ nữ trung niên xoay sang nhìn Quang Đạt, nét buồn rầu cứ như chưa bao giờ biến mất trên gương mặt bà kể từ lần cuối hai người gặp nhau.
"Chú có về cùng cô không ạ?" Quang Đạt gật đầu, đỡ lấy người phụ nữ kia.
"Không, dạo này chú bận việc lắm, lần này cũng chỉ có cô thôi."
"Cô đi đâu thế, nếu tiện thì, để cháu đưa cô đi được không ạ?"
"Thế cũng được, cô ở khách sạn ngay kia thôi."
Quang Đạt lịch sự mở cửa xe bên kia cho người phụ nữ, chờ bà vào trong rồi mới về ghế của mình. Anh đạp ga, phóng đi giữa bầu trời mù mịt không có lấy một tia nắng. Suốt quãng đường, như thể đã được thỏa thuận từ trước, chẳng ai nói với ai câu nào. Một khoảng lặng phủ xuống, mang theo những xúc cảm khó tả xuyên thẳng vào lồng ngực anh. Ánh mắt anh tối dần, nhuộm một màu đượm buồn, dường như chẳng còn lại gì trong đó.
Mãi đến khi xe đã dừng hẳn cạnh chiếc cổng lớn của một khách sạn sang trọng, người phụ nữ mới chần chừ lên tiếng: "Nếu cháu thế này mãi, con bé sẽ không vui đâu.", bà cố gắng hít thở, dúi vào tay Quang Đạt một chiếc phong bì thư màu nâu dày cộp, vỗ vai anh, "Hãy cầm lấy đi, cái này là của cháu.", rồi mới rời khỏi xe, bước vào trong cùng với lễ tân khách sạn.
Quang Đạt nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-hoa-nhai/3566872/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.