"Em cảm ơn." Gia Linh yếu ớt nặn ra từng tiếng, sau đó mệt mỏi trượt dài xuống.
Em ngồi gục đầu bên tường, hai tay bó chặt gối, run rẩy như thể vẫn chưa thể thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn trong tâm trí.
Ánh sáng của mảnh trăng khuya mờ ảo xuyên qua những làn mây, dịu dàng soi rọi góc nhỏ u tối của con ngõ. Một cơn gió khẽ lướt qua làm rung rinh mấy tán lá, lay nhẹ mái tóc xoăn sóng lơi rối bời dài ngang lưng của con bé, để lộ ra phần xương quai xanh xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện sau bộ quần áo rộng rãi. Mùi hương hoa nhài theo gió len lỏi vào không khí, lan tỏa đến nơi đầu mũi của người kia.
Nhờ có sự yên tĩnh của màn đêm, cuối cùng Gia Linh cũng có thể dần lấy lại sự bình tĩnh. Em hít thở sâu, chậm rãi ngẩng đầu. Con bé thoáng bất ngờ khi phát hiện người nọ vẫn còn ở đó, đối diện mình.
Quốc Duy đứng ở mép tường, một tay xoa trán, tay còn lại bấm điện thoại như thể đang nhắn tin cho ai đó. Anh mặc thường phục, không khoác áo, mái tóc đen dài rũ xuống trán còn ươn ướt, có lẽ vì vội chạy đến xem tình hình của em. Dưới ánh trăng, vẻ đẹp tựa tranh vẽ của anh càng được khắc họa rõ nét.
Gia Linh mím môi, quyết định mở lời trước: "Anh làm sao biết mà đến đây vậy? Địa chỉ trọ của em, với cả việc em bị quấy rối."
"Em không nghe điện thoại của mấy người trong quán, nên anh xin địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-hoa-nhai/3538465/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.