"Không nhận nhầm nhỉ."
Gia Linh đứng chờ phía ngoài cửa, có lẽ chẳng hề bất ngờ chút nào khi nghe thấy giọng nói trầm thấp cuốn hút của người nọ. Em thở dài, không nhìn mặt anh mà tiếp lời:
"Nếu được thì, em ước gì sáng nay chỉ là một cơn ác mộng."
"Sao em chưa về thế?" Quốc Duy ngó đồng hồ, bình tĩnh chuyển chủ đề.
"Có liên quan đến anh không?" Em cau mày, càng lúc càng thể hiện rõ vẻ ghét bỏ.
Quốc Duy cụp mắt, dường như phản ứng này của Gia Linh không nằm ngoài dự đoán của anh. Sau một khoảng im lặng kéo dài, cuối cùng anh cũng lên tiếng trả lời:
"Anh xin lỗi."
"Gì thế?" Nghe thấy câu này, em đột nhiên quay sang nhìn thẳng vào anh, ngờ vực hỏi lại.
"Chuyện từ mấy năm trước ấy. Anh sẽ tiếp tục chuộc lỗi đến khi nào em chịu bỏ qua." Anh cười nhạt, đôi mắt hút hồn dính chặt vào em không rời.
"Em không cần. Nếu anh muốn chuộc lỗi, làm ơn né xa em ra. Việc mình gặp nhau nơi đất khách này đã là rất khủng khiếp với em rồi." Em mệt mỏi xoa thái dương, "Em sẽ không bỏ qua đâu, vậy nên đừng cố tỏ ra như chúng ta thân thiết lắm." Gia Linh quay lưng, tiếp tục đuổi theo bước chân của Ánh Vy ở gần đó, không hề có ý định ngoảnh mặt lại nhìn người đằng sau mình lấy một cái.
---
"Thật luôn?"
"Ừ."
Trước mặt Gia Linh bây giờ chính là phản ứng kinh ngạc đến mức đứng hình của Ánh Vy. Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-hoa-nhai/3373138/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.