Bị tiếng nhắc nhở chói tai làm cho kinh sợ, mi mắt Sở Phong không tự chủ được run rẩy, hô hấp có chút hỗn loạn.
Anh ở thế giới này diễn theo nội dung vở kịch thì thoải mái hơn ở hai thế giới trước rất nhiều, hơn nữa tuyến thời gian ở đây cũng dài hơn, dài đến nổi làm cho anh suýt chút nữa thì đã quên bản thân mình chỉ là một người chơi trò chơi.
Xúc cảm cực kỳ chân thực được lưu lại trên môi, trong lồng ngực là nhịp tim mất trật tự, giống như là tiếng trống gõ ầm ầm mà kịch liệt vang lên bên tai anh.
Sở Phong từ từ mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt mừng rỡ không thôi của Minh Uyên, trong cặp mắt phượng xinh đẹp thâm thúy kia chợt lóe lên tia ngượng ngùng.
“Anh tỉnh rồi.” Minh Uyên cúi người, chăm chú nhìn anh, “Có chỗ nào không thoái mái không?”
Sở Phong gật gật đầu, cười khổ nói, “Chỗ nào cũng đều không thoải mái.”
Nhìn bộ dáng anh đã khôi phục lại lắm lời như ngày thường, Minh Uyên trái lại yên tâm hơn rồi. Anh gọi bác sĩ vào làm kiểm tra cho Sở Phong, sau khi xác định tình huống thân thể anh tất cả đều bình thường, lông mày nhíu nhặt mới thoáng thả lỏng ra, một lần nữa ngồi xuống trước giường của Sở Phong.
“Mấy ngày nay, anh đều ở trong bệnh viện sao?” Sở Phong ngủ hai ngày, cơ thể lúc này tuy rằng chưa thể hoạt động bình thường, nhưng mà đại não lại hoạt động mạnh mẽ vô cùng. Anh dựa vào gối, vừa ăn một quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-gap-doi-thu/1881890/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.