Phòng chỉ huy an tĩnh đến đáng sợ.
Ánh mắt mọi người đều tập hợp nơi bị bốc cháy trên chính giữa màn hình lớn, sau khi Sở Phong lái chiến hạm bị công kích lần thứ nhất, không tới hai giây sau, liền bị một chiến hạm khác bắn pháo trúng. Giữa vũ trụ không có cách nào truyền lại được âm thanh, thông tin điện từ cũng đã sớm bị cắt ngang, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy chiến hạm màu trắng kia không tiếng động màu bốc khói lên, bỗng nhiên nổ tung.
Minh Uyên đứng trước đài điều khiển, kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó.
Hai chiếc Bạch Ưng chạy trốn đã sớm bị đội lái thử chiến hạm bao vây hoàn toàn, rất nhanh đã bị một đống lửa đạn mãnh liệt làm cho tan rã. Mà Sở Phong lái chiến hạm màu trắng kia đang chậm rãi hóa thành một đống mảnh vỡ, trôi nổi trong vũ trụ tối om.
Minh Uyên lần đầu tiên trải nghiệm cái cảm giác nghẹn thở. Như có người gắt gao bóp cổ, khí oxi trong cổ họng bất cứ lúc nào cũng sẽ cạn kiệt, trước mắt là màu mắt đỏ lòm khiến người ta choáng váng.
“Minh thiếu tá.” Hồi lâu, một bóng người đi tới, do dự một chút rồi lấy tay đặt lên trên bả vai hắn.
“Còn có khoang đào thoát mà…” Đây là cơ hội của Sở Phong, cũng là một cơ hội vô cùng xa vời.
Minh Uyên xoay người lại, khuôn mặt hắn trắng bệch, đôi môi duyên dáng không có chút hồng hào nào, khẽ gật đầu một cái.
“Tôi biết.” Nói xong câu đó, trong lúc mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-gap-doi-thu/1881889/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.