Chương trước
Chương sau
Trước đây nhân gian có xảy ra một biến lớn, gây một trận gió tanh mưa máu, nhưng đối với đời sau lại là chuyện cười rất được ưu ái động chạm.

Chuyện kể lại rằng, trước đây Tu Chân giới có một thiếu niên tên là Song, hiệu danh Mặc Thuần Ngôn, bảy tuổi lên núi nọ bái sư, được nhận vào ngoại viện, sau thuận thành thuận lễ trở thành tân môn sinh nội viện vào năm mười tuổi- vốn không khác biệt với nhiều kẻ tu tiên khác. Quả thực, hắn cũng chỉ là một kẻ tu tiên bình thường, có chăng thì hắn là đệ tử duy nhất của Chân Nhân- Lâm Thuần Nhã, thất tông sư của Quang Minh Phái.

Quang Minh Phái thuộc Ngũ Đại Phái, nằm tại Quang Minh Đỉnh. Trong phái có bảy vị tông sư, Lâm Thuần Nhã là người thứ bảy, đạt tới đẳng cấp Chân Nhân, sớm danh chấn thiên hạ từ thuở thiếu thời. Tính tình y cô quạnh trầm tĩnh, nhiều năm sau khi nhậm chức không có ý định thu nhận đệ tử, còn thường xuyên vắng mặt trong phái, thường xuyên bế quan.

Rầm xuống một cái, y thu nhận đệ tử, còn ban cho hắn chữ "Thuần" trong hiệu danh của chính mình.

Mặc Thuần Ngôn trời sinh vô tâm vô phế, dù đối với ai cũng một mặt đơn thuần. Chân Nhân dù có thường xuyên bế quan nhưng chỉ cần là thời gian ở bên ngoài, đều đặc biệt quan tâm dạy dỗ hắn thoả đáng. So độ thân thiết, còn giống huyết nhục sinh thành hơn.

Quãng thời gian tu luyện êm ấm cứ lẳng lặng trôi đi, rốt cuộc vào thời điểm chẳng ngờ đến nhất, Mặc Thuần Ngôn bị đội lên đầu một cái nồi lớn.

Vừa sau Kiếm Hội chẳng bao lâu, chân chính nhận về linh kiếm của chính mình, Mặc Thuần Ngôn bị vạch trần là Ma Tộc, không những vậy, còn mang dòng máu Vương giả của Ma Tộc.

Thời điểm loạn tranh, Tu Chân căm hận Ma Tộc đến cực độ.

Thật ra, nhìn mặt hắn không giống kẻ có âm mưu cố tình trà trộn vào đâu.

Một hồi loạn lên, cuối cùng là quăng hắn vào Trì Ngục, đại khái, khá giống lò tra tấn của Tu Chân giới.

Thái độ của hắn cũng không coi là tồi, thậm chí còn có phần nhún nhường cầu biện giải thích, có bị tra tấn thế nào cũng không từng phản kháng. Thế nhưng ngoài ngục, Ma Tộc đã sớm loạn lên cày cấy cả Nhân Giới, mọi giá muốn mang cái người này về lập Vương.

Thế là Mặc Thuần Ngôn hệt một cái bạch liên hoa chẳng hiểu cái gì, cũng chẳng quen thân đám Ma Tộc nào bị lôi ra tra khảo ngày càng tàn độc.

Giữa lúc chẳng ra làm sao như vậy, bỗng lại xảy đến một chuyện thú vị.

Giữa chinh chiến, Lạc Vô Song vì bảo vệ hơn ba trăm người trong lúc Vận Linh Sư chưa tới mà trúng phải kỳ độc. Mặc Thuần Ngôn trong ngục vô tình nghe được tin này, sống chết đòi ra ngoài.

Mà ai lại đồng ý thả hắn ra.

Loạn hết hai ngày, chẳng hiểu hắn phát điên thế nào, tất cả vòng hãm linh quấn trên người đều bị hắn bạo đến trăm tro vạn cốt, cửa Trì Ngục vốn là thứ không khác gì cổng Thiên Môn, vèo một cái bay muốn lên trời.

Mặc Thuần Ngôn điên loạn đuổi tới Cẩm Huyên Phái, người xung quanh nhìn thấy hắn đều khiếp đảm, ngay cổng chính bị đám môn sinh vội vã chặn lại, đằng sau người của Trì Ngục cũng bám riết không rời. Hắn gấp đến mức cả hai gối cũng quỳ nện xuống đất, cầu xin môn sinh kia cho hắn gặp Lạc Vô Song. Nghe nói tình trạng lúc ấy đã không ra gì, nam nhân vốn cao trượng ngọc, lại quỳ xuống cầu xin người khác, càng không ra đâu vào đâu. Môn sinh đó phẫn nộ hất tay, đạp hắn ngã xuống mấy bậc Cẩm Huyên Điện, hung hăng cũng phẫn nộ quát lên:

"Vô Song sư huynh? Không phải bị ngươi đầu độc chết rồi hay sao??!"

Tạt cho hắn một vại nước lạnh xong, hắn liền như nhúm bông nhũn ra, hư nhuyễn mặc người khác tóm cổ quăng lại vào ngục.

Sau đó, mới là điểm bắt đầu của câu chuyện cười ngàn đời này.

Mặc Thuần Ngôn sau đó vốn là càng bị hành hình dã man, nhưng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đêm hôm ấy tiếng động vang trời, nghe nói, người từ bản trấn cách đó cả một cánh rừng ra ngoài đường nhìn về phía Nam còn tưởng trời đã sáng. Lửa cháy cả một vùng trời, sắc lửa rực rỡ lại tức tối khó nói, vừa đỏ lại đen, ma khí ngập trời.

Trì Ngục cháy. Chẳng khác nào Thiên Môn cháy.

Mặc Thuần Ngôn mất tích, thiên hạ đại loạn, Mặc Thuần Ngôn trở về, thiên hạ càng loạn.

Hắn biệt tăm một thời kỳ, bỗng từ nơi nào lại bò ra, dấy lên một trận tinh phong huyết vũ, dùng máu tươi thanh tẩy Tu Chân giới, từ Nguyên Diệu Phòng tới Ngũ Đại Phái, một đường một chỉ cũng không từ miết tay đầy máu nhuộm qua.

Nói chung, dù cho một phân một li hắn làm ra đều khiến người ta ghê sợ như loài rắn rết đến tận xương tuỷ, nhưng cũng chưa phải đỉnh cao khai ma của hắn.

Trong thời gian ấy, Chân Nhân vì hao tâm tổn lực mà sinh bệnh mất, vậy là xong- tia sáng cuối cùng khiến hắn vãn hồi chút nhân tính còn sót lại cũng vụt tắt.

Có lẽ nếu có người quen cũ nào đó nhìn lại, chắc hẳn cũng từ chối hai người này là một.

Vương Tôn Ma Giới, ai ai cũng biết hắn căm hận Tu Chân đến mức nào. Thiếu niên ngày ấy, hắn cũng thiếu điều vứt luôn cái bộ dạng uỷ mị của chính mình trong quá khứ xuống địa ngục. Trước đây còn có thể biết chừng mực mà không phạm tới tính mạng người vô tội, thế nhưng hiện tại, càng ngày càng ác ôn, càng không có nhân tính, mỗi việc làm ra đều muốn ác độc đến không thể siêu thoát thanh thản, thiên địa bất dung.

Tiếu ngữ lan san, vừa cười vừa nói, chính là loại hình không thương lượng nổi của Mặc Thuần Ngôn.

Tiếng ho dài không dứt giữa lúc nói chuyện của hắn cũng là thứ khiến người ta rợn gáy ám ảnh.

Hắn như một kẻ điên loạn mất đi lý trí, không màng đạo nghĩa, phật lòng liền thẳng tay đoạt mạng, một câu nói cũng khiến thiên địa đảo lộn.

Mà bỗng chốc giữa lúc kia, vị anh hùng hảo hán nào đó lại thắng một cược chơi lớn, đoạt đi đôi mắt của hắn!!!

Tu Chân giới thấy thời điểm đã tới, hừng hực nhân danh đạo nghĩa xông vào lãnh địa Ma Giới tiễu trừ hắn. Mặc Thuần Ngôn bị đẩy xuống Vực Địa Môn, khói lửa sôi trào, nghiền xương lẫn tro, nóng đến muốn nấu đám người trên vực thành cháo, thạch khí đỏ rực nóng bỏng nuốt lấy hắn, quả là phi thường hoành tráng.

Năm ấy vừa lúc mùa đông qua đi, thiếu chừng một tháng nữa, Mặc Thuần Ngôn tròn hai mươi tư tuổi.

Sự kiện huyết tẩy kéo dài trong vòng bốn năm, mà bắt tên đại ma đầu đền mạng, chỉ vỏn vẹn trong một khắc.

"Mấy cái dã sử này nghe hay ho hơn đọc chính sử trong sách nhiều. Mỗi tội lâu lâu mới có một trận hoành tráng, chứ ba mươi năm rồi, cứ phải kể đi kể lại mỗi câu chuyện này."

Trong tửu quán gần vực Ma Linh, âm thanh thiếu niên bên trong vang lên rõ ràng. Thực ra loại âm thanh từ họng người này không tính là quá lớn, nhưng nơi này quá mức heo hút, tìm không đâu ra cái gì ngoài quán rượu này giữa trống trải, thành ra khiến người ta cảm tưởng âm thanh có sinh khí bị phóng đại lên mấy lần.

"Chỉ có ngươi là sợ thiên hạ chưa đủ loạn."

Câu này nói ra còn kèm một tiếng thở dài. Bị người đối diện nhắc nhở, Lam Y Hạ đành cười hì hì:

"Mộc Thiếu Khanh, phản ứng chút đi. Ta đâu có ý này, đừng cứng nhắc như vậy."



Mộc Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng:

"Chuyện này mang ra ngoài chợ đồn đại không nói, ta cùng ngươi đều là môn sinh chính phái, sao lại đi nói cái chuyện này?"

Lam Y Hạ cảm thấy y chẳng chừa cho mình chút mặt mũi nào, bất lực giở giọng ề à, chống cằm với lấy cái ấm nước:

"Được rồi được rồi. Nói chuyện cùng ngươi chán chết. Người kia trở thành đại phản diện của toàn giới, ai còn không biết chứ? Dù sao y cũng chết rất lâu rồi..."

Lam Y Hạ bỗng nhiên nói không dứt nổi. Mộc Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, miễn cưỡng tiếp lời cậu:

"Y chết rồi, là chuyện thương tâm với phái chúng ta. Ngươi còn không thấy, Quang Minh Phái và phái chúng ta đã đều chủ động tách khỏi Ngũ Đại Phái sao?"

Câu nói này như chọc phải điểm ngứa ngáy trong lòng Lam Y Hạ, khiến cậu lập tức sôi lên:

"Kỳ lạ! Đại phản diện ở Quang Minh Phái, họ trở mặt với Tu Chân giới thì chẳng nói, rốt cuộc là liên quan gì đến phái chúng ta mà các sư phụ cũng nhất quyết rút khỏi Ngũ Đại Phái?? Nếu không chắc hàng năm cũng có ngàn người đến bái phỏng, chứ không phải càng về hậu thế càng chẳng ai biết như ngày hôm nay..."

Mộc Thiếu Khanh im lặng một hồi, cuối cùng quyết định để mặc Lam Y Hạ bên kia tự thuật một mình. Chén trà này để lên miệng mấy lần, còn chưa có được uống một ngụm...

Cửa tiểu lâu cọt kẹt hé mở, người bên trong đồng loạt nhìn ra. Đây là thói quen cảnh giác thông thường. Cũng phải, trong quán đã rộng, tiếng động phóng đại mấy lần. Hơn nữa vực Ma Linh là nơi dừng chân lãnh thổ của Ma Giới và Nhân Giới, loạn cư xảy ra như cơm bữa, đây cũng chẳng phải khu dân cư hay địa điểm hay ho dễ đến gì cho cam. Hiếm người vắng quỷ, còn hay xuất hiện vài loại đồ vật dị hợm. Lam Y Hạ cau nhẹ chân mày, tay phải nhất tề đặt trên kiếm. Mộc Thiếu Khanh chưa vội phản ứng, cảnh giác nhìn cánh cửa dần mở ra.

Người bước vào thân hình đồ sộ, một áo mưa cói một đấu lạp mạng đen, toàn thân tuyết đọng dày, cẩn thận đóng cửa lại.

Lam Y Hạ thở ra một hơi, tay chẳng buồn buông khỏi kiếm, tiếc nuối nói:

"Ngày hôm nay hụt mấy lần liền."

Lam Y Hạ và Mộc Thiếu Khanh đều là đệ tử tân khoá nội viện của Hiên Dương Phái, vừa đúng lúc tới nơi này một chuyến thu nhặt kinh nghiệm. Đồng phục thuỷ sắc, viền áo cùng cổ liễm dương rực rỡ, môn văn mẫu đơn ánh bạc thêu chìm ống tay áo, tạo hiệu ứng nhận diện rõ ràng. Hiên Dương Phái ban đầu vốn thuộc Ngũ Đại Phái, đã tồn tại hàng trăm năm, song, cách đây gần ba mươi năm đã chủ động rút khỏi, tự gạch tên môn phái trong năm phái hàng đầu của Tu Chân. Đồng phục này từ trước đến nay vẫn vậy, mang tính nhận diện cao. Tuy nhiên, thời này mọi người đều chỉ quan tâm đến Ngũ Đại Phái, các phái khác không thuộc Ngũ Đại Phái đều chỉ là hạng tạp môn tiểu phái, không đáng để tâm. Hiên Dương Phái lại nằm sâu trong băng nguyên phía Bắc xa xôi lạnh giá, giống như muốn cố tình trốn đi; vậy nên người đời sau nghe đến môn phái này càng ngày càng ít, cũng càng ít thiếu niên lặn lội phương xa đến nơi ấy bái sư nhập môn.

Đồng phục này không còn nhìn qua là biết như trước nữa.

Người vừa bước vào dáng dấp đại hán trung niên, thân cao lưng thẳng, vai rộng như vai gấu, vô cùng hoành tráng. Tiếc rằng, linh khí hay ma khí đều không có, đích xác chỉ là một người bình thường. Không còn mấy chuyện lo ngại, Mộc Thiếu Khanh cuối cùng cũng uống được một ngụm trà.

Mà, đại hán kia lại giống như một kẻ ngớ ngẩn, một hàng bàn trống quanh hắn không ngồi, nón áo không cởi, cứ một dạng như lúc mới vào mà đứng như trời trồng. Lam Y Hạ lấy làm lạ, một lúc liền thấy hắn thấy hắn đi về phía này.

Đại hán đi đến bàn hai thiếu niên, gò vai cúi thấp xuống, cái áo mưa cói ẩm lạnh tản ra mùi kỳ lạ khó chịu, nhưng người lại rất có lễ độ mà hỏi:

"Bên này hai vị có dùng rượu không? Có thể cho ta một chút không?"

Giọng này khản đặc, giống như dùng thuốc phiện lâu ngày. Lam Y Hạ có phần buồn cười:

"Đại thúc à, vào quán dừng chân chỉ muốn xin một chút rượu thôi sao? Mà thúc xem, ngoài kia gió lớn vậy, người cao tuổi rất là không nên..."

Mộc Thiếu Khanh nghiêm mặt đập vai cậu, quay lại lễ độ với đại hán kia:

"Mong trưởng bối đừng để ý thiếu niên lộng ngôn. Còn về rượu, thật xin lỗi, chúng ta đều chưa nhận kiếm, chưa được uống rượu."

Người này bối rối cười trừ:

"Bất tiện quá, ta... không hiểu sao, trên người không có chút tiền nào..."

"...?"

Lam Y Hạ lừ Mộc Thiếu Khanh một cái, thầm nghĩ đại hán này đúng là một tên bợm rượu, không mang theo tiền còn bám riết bọn họ không tha.

Mộc Thiếu Khanh tỉ mỉ để ý. Người này từ khi vào đây đều nhất tề bưng kín áo mũ, đấu lạp đội sâu, không không cái mạng đen cũ nát ẩm lạnh che toàn bộ diện mạo. Giọng này, hình như do cảm lạnh, có lẽ lưu lạc bên ngoài đã lâu.

Có vẻ chỉ muốn có rượu làm ấm người thôi.

"Ông chủ, một vò rượu."

Mộc Thiếu Khanh đánh giá người này quả là có kỳ quặc một chút, nhưng ngoài ra không có gì đáng ngờ. Coi như bản thân vừa làm một việc tốt.

Hai người còn lại đồng loạt quay qua nhìn Mộc Thiếu Khanh. Lam Y Hạ khoé môi giật giật khó tin nhỏ giọng kêu lên tên y, còn đại hán thì rạng rỡ cảm tạ y.

Rượu tới, người này vội vàng ôm lấy xoay người vội vã chạy ra ngoài. Lam Y Hạ có chút nhỏ mọn nhìn hắn, ai ngờ vừa đến cửa, kẻ kia bỗng nhiên dừng lại. Hai người còn chưa hiểu chuyện gì, hắn đã một cước đá bay mấy cái bàn xung quanh.

"?!"

Hôi của chùa còn phá hoại???!

Mấy cái bàn "sạt" một tiếng, sải dài ngả nghiêng trên sàn. Nơi hắn đứng vẽ ra một vòng trống không lớn không nhỏ. Người nọ một lượt cởi cái áo mưa cói đầy tuyết vốn phủ trên người hắn từ đầu tới chân xuống, còn tạo ra mấy tiếng rơi "rầm rầm". Phen này cả quán xá liền được một phen thất kinh.

Từ trên vai người kia rơi xuống, cố nhiên lại là năm cái xác quỷ.

Hai thiếu niên tròn mắt nhìn. Bọn họ đều chưa tròn mười lăm, quỷ cũng chưa nhìn qua, cuối cùng kinh nghiệm lần này cũng thu về được là nhìn tận mắt năm cái xác quỷ, còn cùng lúc được vác trên vai.

Không, đáng chú ý là kẻ kia. Bờ vai đồ sộ ban đầu vốn là năm cái xác này. Cái người này nhìn kiểu gì cũng chỉ là một dáng thân thẳng như trúc, thanh thanh gầy gầy, vậy mà lại là từ đầu đến cuối vác trên vai năm cái xác quỷ đi? Dù chúng nó là quỷ lùn thật, nhưng cũng... kỳ quái quá đi??



Thì ra phân nửa tướng tá ban đầu của "đại hán" này đều là xác quỷ, cảm quan thật vui vẻ.

Áo cói đầy tuyết rơi xuống làm đệm cho mấy cái xác, hắn mở nắp vò rượu, có chút vội vã lấy bừa tờ giấy quảng bá dán trên cửa tiệm, dùng rượu vẽ lên đó mấy đường. Tờ giấy bị chia năm xẻ bảy, đường nước đậm màu bị cầu thả vẽ lên vừa nhàu vừa nhìn không ra gì. Hắn dùng rượu đổ thành một vòng tròn quây quanh đám xác, đến điểm cuối liền ngồi xuống, dùng đám giấy vụn trên tay bắt đầu liến thoắng làm mấy hành động khó hiểu.

Lam Y Hạ nhìn một lúc, vẫn còn chưa định hình ra, mập mờ hỏi Mộc Thiếu Khanh:

"Làm trò gì thế??"

Một hồi im lặng, Lam Y Hạ nghi hoặc quay sang nhìn. Chỉ thấy Mộc Thiếu Khanh mở to mắt, biểu cảm ngỡ ngàng, khó khăn mở miệng:

"... là trận pháp trong Trấn Linh Thuật Bộ..."

Câu vừa dứt, một ngọn lửa xanh từ đống xác bùng lên, chặn ngang nghi vấn Lam Y Hạ đặt ra.

Trấn Linh Thuật Bộ??

Là nói thật??

Người nọ như thế nào cũng không chút khí tức, rõ ràng chỉ là một phàm nhân bình thường, nhất định, không thể là Chiêu Hồn Sư! Hơn nữa, ở cái nơi âm u quỷ quái này, như thế nào lại xuất hiện Chiêu Hồn Sư??? Đối chiếu với cái đầu bách khoa toàn thư của Mộc Thiếu Khanh, tình cảnh hiện tại đối lập cực kỳ.

Thứ nhất, Chiêu Hồn Sư từ môn phái nào đi nữa sau khi xuất môn đều toạ tại thành lớn, hầu như chẳng có ai không dưng chạy đến nơi âm linh lẫn lộn này. Khí tức của Chiêu Hồn Sư nhìn liền biết; người này chẳng có gì gọi là "nhìn liền biết" cả. Thứ hai, các thuật chiêu hồn đều diễn ra tại một linh thất trung hoà âm dương, trước khi lập đàn đều phải chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.

Vận Linh Sư thiện chiến đòi hỏi dứt khoát, Chiêu Hồn Sư lại yêu cầu sự tỉ mỉ tuyệt đối. Bởi vì đánh trượt còn có thể đánh lại; nhưng lập sai trận gọi người ta đến rồi chẳng lẽ lại... đuổi đi?? Vận Linh Sư giống quân cờ đầu trận, thì Chiêu Hồn Sư lại là phòng tuyến cuối trận, phong cách làm việc cũng mâu thuẫn, Chiêu Hồn Sư cần mẫu mực phức tạp.

Nhưng mà, này rõ ràng là Trấn Linh Thuật Bộ, tuy Mộc Thiếu Khanh không còn nhớ rõ là thuật nào.

Hơn nữa có một chuyện, ai có thể nhầm, Mộc Thiếu Khanh tuyệt đối sẽ không nhầm.

Chẳng qua, đã đọc sách vở, cũng từng xem tận mắt, nhưng Mộc Thiếu Khanh chưa thấy loại trấn linh nào tuỳ tiện thế này. Làm liền một mạch năm cái xác, còn không sắp xếp chúng nó ngay ngắn một chút, cứ thế ném cả lên. Dùng rượu thay mực Xích Sa, dùng tờ quảng bá cửa tiệm thay cho giấy Hoàng Phù, lấy cái áo mưa cói đầy tuyết thay cho chú trận bát quái. Không những trấn linh trong quán rượu, còn là quán rượu ngay cạnh vực Ma Linh???!

Tỉ mỉ đâu? Phức tạp đâu? Trung hoà âm dương, đâu? Đâu?

Người này, ngươi tuỳ tiện trấn linh, cũng đừng tuỳ tiện xé nát tôn nghiêm của Chiêu Hồn Sư như vậy??

Thao tác của hắn quá nhanh, trong chốc lát, rượu đục cũng cạn. Ngọn lửa xanh bùng lên kinh diễm, bích sắc trong sạch pha lẫn sương tuyết, đem một làn khói dài mỏng như tơ tằm nhẹ nhàng bay lên, yếu dần rồi lụi tắt. Dưới nền chỉ còn lại cái áo cói đã sạch tuyết cùng năm cái xác. Có điều, xác này là xác người.

Lễ trận gì mà muốn nhanh như vậy hả - mỉm cười công nghiệp.

Người kia làm xong phủi phủi vạt áo muốn đứng lên, nhận ra cả quán rượu đang nhìn mình chằm chằm. Hắn cũng ngớ ra, cả quán cùng nhau diễn một màn kịch bất thanh bất động.

Hàm răng va vào nhau hai cái, chủ quán mới cứng nhắc kêu lên một chữ:

"Ngươi...!"

Ngươi?

Ánh mắt lại đổ dồn vào chủ quán, thêm một khắc bất thanh bất động.

Chủ quán: "..."

Người kia có vẻ cũng thấy quá gượng gạo, đành lên tiếng giải thích:

"Thật ra lúc vừa rồi bên ngoài trời tuyết, ta không nhìn rõ, lỡ hạ sát mất. Sau ta mới biết đây là người bị quỷ hoá, nên muốn làm một lễ tạ lỗi mà thôi..."

Vẫn là một màn im lặng. Cái mạng đen trên mũ hắn rung hai cái, hắn dường như thấy mình đã giải thích xong, xem ra không còn chuyện gì nữa, lại lần lượt vác năm cái xác lên vai, khoác lại áo mưa, bẽn lẽn cười:

"Thật ngại quá, phiền mọi người giúp ta dọn dẹp chỗ bàn ghế này. Cáo từ..."

... Không khí đúng là quỷ dị không vừa mà...

Mộc Thiếu Khanh lúc này mới tỉnh ra, nhấc kiếm đuổi theo, kéo tay áo hắn lại. Hắn quay lại, vui vẻ nhận ra:

"A, thật cảm ơn cậu chuyện vừa rồi."

Mộc Thiếu Khanh gật đầu, cúi người lễ độ thỉnh kiến:

"Tiểu bối Hiên Dương Mộc Thiếu Khanh, chẳng hay trưởng bối là...?"

Hắn nói gì đó, mạng đen rung động, thân thiện vẫy tay tạm biệt với Mộc Thiếu Khanh, cất bước rời quán rồi đóng cửa lại.

Lam Y Hạ chạy đến, thấy cậu ngẩn người, liền lay vai vài cái:

"Này, hắn nói gì thế?"

Mộc Thiếu Khanh vẫn giữ biểu cảm kinh ngạc, giọng khô khốc không nếm ra vị gì, cứng nhắc lặp lại lời vừa rồi:

"A, thì ra là Hiên Dương Phái, hẹn ngày gặp lại. Tại hạ Quang Minh Đỉnh toạ Quang Minh..."

"... Mặc Thuần Ngôn..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.