Mặc Thuần Ngôn tiêu sái bước ra khỏi quán rượu. Đi được một lúc, hắn mới định thần lại, tự tát vào mặt mình một cái.
Sao lại đi quên mất bản thân là người đã chết rồi chứ.
Đời trước một màn loạn thế, phong quang ngùn ngụt của hắn danh chấn thiên hạ, mặc dù không tốt đẹp gì cho cam. Về sau có chút nhàm chán, một thời gian dài dường như nhắm mắt toàn tập ngủ một giấc dài. Bây giờ hắn mới nhớ lại, hình như lúc đó không phải hắn ngủ một giấc dài, mà là không cảm nhận được đôi mắt. Qua một thời gian dài tăm tối như vậy, hắn lại một lần nữa, mở mắt.
Cảm giác đầu tiên là hít thở không thông, tiếp đó là vài tiếng xương cốt đi vào khớp, có chút cứng nhắc gượng gạo. Thứ ánh sáng len lỏi vào mắt hắn thập phần chói chang, đã rất lâu rồi chưa thấy lại. Nửa ngày chớp mắt làm quen với ánh sáng, hắn mới cựa quậy được một chút, chống tay đỡ lưng nhấc người dậy, hít sâu một cái.
Thoải mái hơn rồi.
Đứng dậy khó khăn, đã vậy còn trượt một cái, Mặc Thuần Ngôn xác định mình đang ở chỗ nào. Dưới chân hắn, phía trên, phía trước, đằng sau, bốn bề đều là mặt băng dày lạnh. Tai lúc này nhạy hơn một chút, hắn nghe tiếng gió lộng bên ngoài. Hình như gió rất mạnh. Mặc Thuần Ngôn mập mờ nhìn bàn tay, co lại mở ra, từng chút một đợi khoảng ký ức nhỏ nhặt lẻ tẻ dần nạp vào.
Mãi đến vừa nãy, hắn mới nhớ ra hắn đã chết rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-dam/2700437/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.