Chương trước
Chương sau
Bước chân của Mặc Thuần Ngôn từ từ chậm lại. Sảnh đường rộng lớn phía kia có một người đứng. Y giống như đang nhìn theo con chim tước lẻ đàn đang quanh quẩn trên đỉnh núi đối diện, lặng lẽ như người trong một bức tranh sơn mài tĩnh lặng cổ xưa. Lam sắc phục bào nhàn nhạt, sau lưng nếp áo thẳng thắn, tay áo dài rộng mang theo tịch dương đang dần tắt, ẩn hiện bạch sơn trà.

Mặc Thuần Ngôn đứng chững lại. Hạ Cảnh Hoài tới bên cạnh y, hành lễ rồi báo cáo. Mọi âm thanh đều mơ hồ, chỉ thấy nam tử ngọc khiết một thân ấy quay người lại, đôi mắt đan phượng lại có phần nhu hoà kia chứa đựng một trời nắng nhạt Thanh Minh, vì hắn mà xao động.

Mặc Thuần Ngôn trong lòng có quá nhiều cảm xúc. Giống như đã quá lâu không còn gì đả động đến tâm tư hắn, một khắc này cùng nhau ào về. Cũng giống như cảm giác kìm nén quá lâu rồi tĩnh lặng nhiều năm, đến khi có thể gặp lại liền bất chợt xô đến như con sóng dữ.

Đơn giản mà nói, giống như vừa chết đi lại có thể sống lại, giống như trời cao hiểu được tâm nguyện của hai người họ, muốn nhìn thấy nhau một lần nữa.

Như xưa quen lễ, Mặc Thuần Ngôn khẽ gọi:

"Chưởng sư huynh."

Trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn không lưu giữ quá nhiều thứ tốt đẹp, Dương Tư Hạ là một trong số ít đó. Nhiều thứ không lưu tâm quá lâu, nhưng hợp tình hợp cảnh liền ùa về đúng lúc.

Năm ấy, có người vì bảo vệ hắn mà quỳ trước điện Minh Tâm giữa tiết Đại Hàn. Ngày cửu tam thiên lạnh nhất hai mươi tư tiết khí ấy, so với mọi năm còn lạnh hơn. Hôm ấy tuyết không rơi, chỉ có gió lạnh trời cao, tỏ rõ công đạo trong lòng thiếu niên kiên cường ấy. Mặc Thuần Ngôn từ nhỏ không cha không mẹ, không thân thích; nhưng lại hiểu được cảm giác có cha, có huynh trưởng. Hắn mang ân cũng mang tội với y, Mặc Thuần Ngôn cả đời không quên.

Dương Tư Hạ nghe âm thanh từ lâu đã không còn, dù đã chuẩn bị đón người từ trước vẫn không khỏi có chút xúc động. Y không nhanh không chậm bước tới trước mặt hắn.

Giống như sợ y còn chưa tin, Mặc Thuần Ngôn đưa tay giữ lấy đấu lạp, gỡ xuống, hắc mạng lướt qua ngũ quan. Dưới tầng nắng nhạt, nước da trắng sứ như ngọc Cổ Bình phương Nam, nếp môi thanh nhã đỏ tươi, bạch mi thưa mỏng rủ xuống để lại trên gò má một bóng rẻ quạt, vài sợi tóc bạc rủ xuống nhẹ bay. Hắn mở mắt, nằm sâu trong đồng tử khẽ ánh lên như ánh lửa đèn thả trời tiết Thanh Minh, trong màn đêm tăm tối được hàng vạn tinh tú điểm hồng trang.

Dung mạo nhiều năm không đổi, tưởng như mới hôm qua hắn vẫn ở sảnh trước luyện tập cùng các huynh đệ trong phái.



Tái ngộ khó lời nào tả xiết.

Tiếng suối trong khe phải yên tĩnh mới có thể nghe thấy, mưa rơi trắng xoá chân trời, tan như ngọc vỡ trên ngói cốm, bình phong mở nửa, một vò rượu ủ tuyết nhiều năm; cuối cùng người cũng trở về, thưởng lấy phong cảnh đời này.

Dương Tư Hạ trong mắt không hề xa cách. Đồng tử biếc nhẹ, dịu dàng ấm áp như hồ nước xuân, khẽ gợn nhẹ như cánh hoa đào rơi xuống.

"Đường xa khó đi, vất vả cho đệ rồi. Mau vào trong."

Mặc Thuần Ngôn theo y vào chính điện. Khoảnh khắc thấy được trong mắt Dương Tư Hạ không có mấy phần bất ngờ, lại thêm trên đường lên đỉnh điện, Hạ Cảnh Hoài sớm nhận ra hắn; phần nào đã chắc chắn chuyện hắn sống lại có liên quan tới người kia.

Quả nhiên ngồi xuống, Dương Tư Hạ đã hỏi hắn:

"Đệ đã gặp lại Mặc Tướng Quân chưa?"

Mặc Thuần Ngôn chỉ hoà hoà mà cười.

Quả nhiên là do Mặc Diệp Vũ làm.

"Y nói với huynh rằng ta sẽ trở về sao?"

Dương Tư Hạ gật đầu.

"Tướng quân nói có lẽ khi tỉnh lại đệ sẽ không trở về Ma Giới. Tới nói với ta một tiếng."

Ba mươi năm rồi.

Có lẽ do hắn không phải người sống qua từng ấy năm, nên sự chảy trôi của thời gian trở nên quá mức mơ hồ. Trải qua khoảng thời gian phát điên hắc ám như vậy, rốt cuộc rồi cũng có thời gian hắn được ngồi một chỗ để mặc luân hồi chạy qua thân.

Mặc Thuần Ngôn nói không quá dao động:

"Y lao lực nhiều rồi. Quả thực ta không có ý định quay lại nơi đó."

"Vậy đệ sẽ làm gì?"

Dương Tư Hạ cười hiền. Nắng nhạt xuyên qua chắn ngọc từ trên gác đổ xuống gương mặt mỹ mạo, mảng sáng mảng tối, chỉ có đôi mắt vẫn trong ngần như hồ nước thu thẳm lặng. Nhiều năm nắng nhạt mưa dày, đôi mắt ấy vẫn kiên định như thiếu niên kiên cường năm xưa.

Mặc Thuần Ngôn có chút không cầm lòng được, chân thành nói ra suy nghĩ trong lòng:

"Nếu ta trở về, chỉ sợ loạn thế sẽ lần nữa xảy ra. Ta không gánh vác nổi."

Hắn muốn tới thăm sư phụ trước. Sau đó sẽ giống một đám mây, mặc gió đẩy đi đâu thì trôi về đó, cả đời không biết đến yêu ma quỷ thần là gì nữa.

Giữa hai mày của Dương Tư Hạ lộ ra điểm băn khoăn trăn trở:

"Vậy đến lúc đệ bị phát giác thì sao?"

Mặc Thuần Ngôn cười đến xán lạn:

"Vậy thì chịu chết thôi."

Dương Tư Hạ biết hắn hay nói đùa, chỉ biết bất lực nhìn hắn trách móc, cũng không to tiếng. Mặc Thuần Ngôn nghe đến quen thuộc, khi xưa cũng vậy - kiên nhẫn cãi lại, Dương Tư Hạ nhất định sẽ nhượng bộ hắn.

Mặc Thuần Ngôn nhấp một ngụm trà, vừa lúc tiếng mở cửa điện nặng nề kéo đến.

Ánh sáng tràn vào, vừa hay nghe thấy giọng nói từ tính vui mừng đã lâu không còn nghe thấy, khiến hắn quay người qua:

"Lão Cửu!"

Phía cửa Ninh Thừa Yên nhanh chóng đi vào, bắt lấy vai hắn. Phục bào tông sư vừa vặn quy củ, phong thái của người này lại trút bớt mấy phần cứng ngắc.

Mặc Thuần Ngôn quay cuồng một chút.

Ninh Thừa Yên làm tông sư?

Ninh Thừa Yên làm tông sư?!

Mặc Thời Ngôn nhất thời không nhớ ra hình bóng năm xưa là kẻ nào kéo hắn vào đủ trò ngỗ nghịch trên đời, không sợ phá hoại, chỉ sợ phá hoại không hết. Dễ nhất là so Ninh Thừa Yên với Dương Tư Hạ, một tứ sư huynh ân cần ôn nhuận, một ngũ sư huynh tối ngày chỉ có kéo đám sư đệ đi nghịch ngợm phá hoại. Ninh Thừa Yên tiêu dao sở ngọc như vậy, năm xưa lễ độ luận nghĩa gì cũng không thèm để vào mắt, làm việc đều theo một chữ "hứng", chỉ thích thưởng ngoạn cảnh đẹp, bình phẩm văn chương, viết tự truyện đường dài, còn nói sau này xuất môn liền mai danh ẩn tích, không xuất đầu lộ diện nữa.

Mà bây giờ Ninh Thừa Yên cư nhiên là Nhị tông sư Quang Minh Phái.

"Huynh vậy mà trở thành tông sư sao?"

Ninh Thừa Yên vốn hoan hỉ vô cùng, tử biệt còn có thể tương phùng, nghe xong câu này cũng đến trong lòng tuyết bay.

Khổ tâm thật đó.

Ba người cùng ngồi lại trò chuyện năm dài tháng rộng. Cuối cùng lại nói đến chuyện thăm Chân Nhân, Dương Tư Hạ nói:

"Đệ tới Thanh Trung thăm sư thúc, vậy tiện đường có thể tới thăm sư bá."

Mặc Thuần Ngôn nghe nhắc đến đại sư bá, bất giác nhớ lại màn tự trục môn khỏi Ngũ Phái do chính mình tự biên tự diễn, có chút không nói nên lời.

"Tiện đường sao? Ta vẫn nghĩ người sẽ trở về Lâm Gia Trang."

Mặc Thuần Ngôn gật gật đầu, chợt nghĩ đến liền hỏi:

"Lúc tới đây có một môn sinh đưa lên. Ta thấy y rất tốt, tên gọi Hạ Cảnh Hoài, không biết sư phụ y là ai vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.