Bước chân của Mặc Thuần Ngôn từ từ chậm lại. Sảnh đường rộng lớn phía kia có một người đứng. Y giống như đang nhìn theo con chim tước lẻ đàn đang quanh quẩn trên đỉnh núi đối diện, lặng lẽ như người trong một bức tranh sơn mài tĩnh lặng cổ xưa. Lam sắc phục bào nhàn nhạt, sau lưng nếp áo thẳng thắn, tay áo dài rộng mang theo tịch dương đang dần tắt, ẩn hiện bạch sơn trà.
Mặc Thuần Ngôn đứng chững lại. Hạ Cảnh Hoài tới bên cạnh y, hành lễ rồi báo cáo. Mọi âm thanh đều mơ hồ, chỉ thấy nam tử ngọc khiết một thân ấy quay người lại, đôi mắt đan phượng lại có phần nhu hoà kia chứa đựng một trời nắng nhạt Thanh Minh, vì hắn mà xao động.
Mặc Thuần Ngôn trong lòng có quá nhiều cảm xúc. Giống như đã quá lâu không còn gì đả động đến tâm tư hắn, một khắc này cùng nhau ào về. Cũng giống như cảm giác kìm nén quá lâu rồi tĩnh lặng nhiều năm, đến khi có thể gặp lại liền bất chợt xô đến như con sóng dữ.
Đơn giản mà nói, giống như vừa chết đi lại có thể sống lại, giống như trời cao hiểu được tâm nguyện của hai người họ, muốn nhìn thấy nhau một lần nữa.
Như xưa quen lễ, Mặc Thuần Ngôn khẽ gọi:
"Chưởng sư huynh."
Trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn không lưu giữ quá nhiều thứ tốt đẹp, Dương Tư Hạ là một trong số ít đó. Nhiều thứ không lưu tâm quá lâu, nhưng hợp tình hợp cảnh liền ùa về đúng lúc.
Năm ấy, có người vì bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-dam/2700419/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.