Mưa lớn dần, nơi thềm vực vọng lại tiếng xao xác.
Nghe đến câu này của Mặc Thuần Ngôn, cả phòng bỗng chìm vào yên lặng. Hắn có chút ngơ ngác, không biết đã nói phạm vào điều gì.
"Sao vậy?"
Ninh Thừa Yên hơi bóp trán:
"Là tiểu đồ đệ của A Thuận. Nhưng giờ ta đang làm chủ cho nó."
Mặc Thuần Ngôn có cảm giác không lành, dò hỏi:
"Tại sao? A Thuận đâu?"
*
Mặc Thuần Ngôn nhìn mái ngói màu cốm bị mưa hắt xối xả, có chút bần thần.
Trước kia trong môn phái, hắn có một tiểu sư đệ tên Lưu Thuận; dù sau y có được ban tên, huynh đệ trong môn phái vẫn yêu thích gọi y là A Thuận. Tâm tính A Thuận có phần ngây ngô đơn thuần, không lém lỉnh tinh nghịch như Lệnh Liên Tử. Chính vì vậy mà có nhiều lần bị người khác chơi khăm đến đáng thương, mỗi lần như vậy đều uất ức nén vào trong bụng, về đến môn phái chạy vào bếp cắn một miếng bánh khô thật to. Đến lúc trở ra lại như bình thường.
Trước khi Mặc Thuần Ngôn chết, y vẫn còn sống.
Hắn rơi vào tĩnh lặng.
Vốn dĩ chỉ muốn một đời này làm lại, không liên quan đến người cũ nữa, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến hắn không thể buông xuống chút lo lắng này.
Tu Chân chật vật, nhiễm ma tràn lan, chết đi sống lại.
Mặc Thuần Ngôn thở dài.
Dường như ý trời không thể khiến hắn rảnh rỗi được rồi.
Sáng ngày hôm sau, hắn mang Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-dam/2700418/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.