*game này tui không chơi, nên có chỗ vẫn còn (?),nếu bạn nào biết thì giúp tui chút nha*
Edit: Mạn Già La
Nghỉ lễ Quốc khánh dài hạn, hai người Tần Triều Mộ và Ngụy Vũ đều không muốn đến điểm du lịch làm bánh kẹp thịt*, bàn bạc xong là rúc ở nhà không đi đâu để vượt qua tuần lễ vàng này.
[Ý kiểu nhiều người chen chúc chậc nít ấy]
Liên tiếp mấy ngày qua, thận hai người đều có chút mệt, Ngụy Vũ vào phòng bếp hầm một ít canh bổ thận, đi ra liền thấy Tần Triều Mộ quần áo không nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha cầm điện thoại di động bấm tới bấm lui.
Đi vào nhìn, thì ra là đang chơi game, Tần Triều Mộ hai tay linh hoạt, điều khiển một nhân vật trong trò chơi áo trắng tóc dài cầm trường kiếm chạy trên bản đồ.
“Chơi gì vậy?” Ngụy Vũ hỏi.
“Cung bổn Anipop*.”
[Ai biết cung bổn là gì không?]
“À.” Ngụy Vũ lấy điện thoại ra tra Baidu, sau đó quyết đoán nhấn vào bắt đầu download Vương Giả Nông Dược*.
[*] 王者农药 (Vương giả nông dược). Là tên gọi thay cho mobile game tên 王者荣耀 (Vương giả vinh quang),vì chữ 农药 (nông dược) và 荣耀 (vinh quang) đồng âm, chủ yếu nhất là:gây nghiện người chơi nên thường được gọi chơi như vậy. Nguồn: Baidu. P/s: game này coi như là Liên quân mobile của Trung Quốc
Trong thời gian download này, Ngụy Vũ cũng không nhàn rỗi, anh đi dạo mấy bài viết về trò chơi, yên lặng ghi nhớ một ít kỹ xảo chơi game. Chờ trò chơi cài đặt xong, Ngụy Vũ cũng hiểu được sương sương.
Lúc nhập Eddie game, Ngụy Vũ liếc mắt nhìn Tần Triêu Mộ một cái, trên đỉnh đầu nhân vật có bốn chữ [Triêu Triêu Mộ Mộ].
Học xong hướng dẫn tân thủ, Ngụy Vũ tiến đến trước mặt Tần Triều Mộ “Mang anh theo với.”
Tần Triều Mộ vừa mới đẩy xong trụ xanh của địch quân xong, cầm MVP toàn thắng, tâm tình vừa vặn, nghe vậy nói: “Ok, anh thêm em đi.”
“Thêm xong rồi.”
Mở yêu cầu kết bạn, [Mộ Mộ Triều Triều] yêu cầu thêm ngài làm bạn bè.
“………” Tần Triều Mộ nói thầm “Tên gì kì vậy…”
Ngụy Vũ lặng lẽ cười, không nói lời nào.
Bởi vì Ngụy Vũ là tay mới, Tần Triều Mộ quyết định dẫn anh chơi đấu huấn luyện, như vậy cho dù thua cũng không rớt sao, hố đồng đội cũng không dễ bị report.
Tần Triều Mộ vẫn chơi Lý Bạch trang bị skin hồ ly[1], nhìn chằm chằm hai lỗ tai lớn manh chết người.
[1] Mình không thêm ảnh được nên gắn ở đầu truyện á.
Ngụy Vũ tổng cộng chỉ có mấy khung anh hùng được thắp sáng, anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn chọn Arthur hơi quen thuộc một chút, theo anh nói là: Anh sẽ làm hậu thuẫn cho em.
Tần Triều Mộ vô tình phá đám “Là trước thuẫn.”
Đồng đội còn có xạ thủ chân ngắn Lỗ Ban, pháp sư Đát Kỷ, cùng vú em Thái Văn Cơ.
Đội hình này tương đối hợp lý, ít nhất hợp lý hơn so với Ngũ Pháp Thiên Nữ(?).
Lúc vào game, năm người đã chạy theo vị trí của mình. Lỗ Ban và Thái Văn Cơ thẳng đến đường dưới, Đát Kỷ một mình đi giữa, Ngụy Vũ một mình đường trên.
Lỗ Ban một bên điều khiển chân ngắn nhỏ một bên nhắn “Tôi lấy bùa, cảm ơn.”
Tần Triều Mộ hết cách, chỉ có thể chạy tới đối diện cướp rừng.
Cậu nói với Ngụy Vũ: “Em đi đối diện cướp bùa, lát nữa nếu có người đang ngồi xổm chờ em, anh nhớ hỗ trợ đấy.”
“À, được!” Ngụy Vũ điều khiển Arthur chui vào bụi cỏ, luống cuống tay chân tiếp tục chạy.
Tần Triều Mộ một đường thanh lý vài quái nhỏ, khi đến chỗ buff hồng, không người nào, chỉ có buff hồng đang xoay vòng vòng ở đó.
Tần Triều Mộ trực tiếp ném kỹ năng qua, diệt nửa thanh máu đỏ.
(Chữ đỏ) Hàn Tín: [Tin Bạch Tái Cao] Lý Bạch đừng sợ, tui sẽ không đánh bạn đâu.
Thành công giẫm lên buff hồng, Hàn Tín bên địch đột nhiên gõ câu đó lên kênh, trong lòng Tần Triều Mộ thấy lạ, lượn trong bụi cỏ tìm, quả nhiên bên trong ngồi xổm một con Hàn Tín khoác skin Bạch Long.(?)
Tần Triều Mộ vừa mới lấy được buff hồng, cấp bậc cũng cao hơn Hàn Tín, không sợ hắn xíu nào, không nói hai lời, trực tiếp đánh nhau.
Hàn Tín phỏng chừng còn đang gõ chữ, thanh máu trên đầu không còn mấy giọt máu cũng không nhúc nhích một lần, một lát sau, tin nhắn của Hàn Tín trên kênh và nhắc nhở của hệ thống cùng nhau bắn ra.
(Chữ đỏ) Hàn Tín: [Tin Bạch Tái Cao] quả nhiên hồ bạch là cute nhất!
Hàn Tín vừa mới rời khỏi giao diện gõ chữ, liền nhìn thấy mình không còn một giọt máu, trên màn hình xám xịt, chỉ thấy bóng lưng tiêu sái của Lý Bạch.
Thời gian sống lại còn mười mấy giây, Hàn Tín lại bắt đầu gõ chữ.
Ngộ Không đối diện cũng không biết ngồi xổm trong bụi cỏ nào gõ chữ nữa:
(Chữ đỏ) Tôn Ngộ Không: [Khỉ Ca] đậu moá! Hàn Tín cậu bớt tấu hề đi!
(Chữ đỏ) Hàn Tín: [Tin Bạch Tái Cao] chết dưới kiếm Lý Bạch, thành quỷ cũng phong lưu, hì hì hì…
Tần Triêu Mộ ngồi xếp bằng trên sô pha nhìn thấy những lời này, cười ra tiếng.
Ngụy Vũ chua chua liếc cậu một cái, tay không ngừng lướt màn hình, Arthur vòng quanh tháp.
Mười mấy giây trôi qua rất nhanh, Hàn Tín đầy máu sống lại, lại bắt đầu nhảy nhót trên bản đồ.
Tần Triều Mộ vừa đánh quái vừa trợ giúp ba đường trên giữa dưới, địch ta song phương đều tự cầm mấy cái đầu.
Tính thời gian, Tần Triều Mộ chuẩn bị đi đánh rồng lớn, ai ngờ chân trước cậu vừa đi, chân sau liền nhìn thấy hệ thống nhắc nhở: Quân địch Arthur đánh chết Lỗ Ban bên ta.
Người chơi Lỗ Ban kia phỏng chừng là người mạnh miệng, không đến mấy giây liền mắng chửi trên kênh.
(Chữ xanh) Lỗ Ban số 7: [Tôi Có Thể Giết Năm] Đệt! Arthur, cậu chờ đó cho tôi! Thù này không báo không phải quân tử!
Arthur đối diện không để ý tới hắn, cùng Ngu Cơ tiếp tục liên thủ đẩy tháp.
Lỗ Ban lại bắt đầu nội chiến:
(Chữ xanh) Lỗ Ban số 7: [Tôi Có Thể Giết Năm] Đờ mờ! Thái Văn Cơ rốt cuộc chế có chơi được không vậy? Tôi cũng chết ngắt rồi chế không thêm máu là sao?
Thái Văn Cơ về thành hồi máu rep hắn mấy dấu ba chấm.
Lần chết này chờ thời gian sống lại tương đối dài, Lỗ Ban cảm thấy nhàm chán, liền đi nhìn chiến tích của mọi người.
Nhìn nhìn, Lỗ Ban lại nhịn không được mắng:
(Chữ xanh) Lỗ Ban số 7: [Tôi Có Thể Giết Năm] tôi nói này Arthur cậu mua toàn thứ gì thế hả, cậu có biết đánh không vậy?
Ngụy Vũ trong lòng đang ăn giấm đây, Lỗ Ban còn muốn tìm chửi, anh không chút suy nghĩ trực tiếp rep lại:
(Chữ xanh) Arthur: [Mộ Mộ Triều Triều] sao lại không? Tôi có tra Baidu chứ bộ?
“…………” Lỗ Ban thế nhưng nói không ra lời.
Lúc này Tần Triều Mộ thật sự không nhịn được, cười đến bả vai run run, cậu duỗi tay xoa xoa Ngụy Vũ tức đến mặt xanh mét, trấn an “Đừng để ý đến đối phương, chỉ giỏi nói thôi.”
Ngụy Vũ lúc này mới dễ chịu chút, cúi đầu hôn mí mắt Tần Triều Mộ, tiếp tục vùi đầu vào game.
Có câu nói nói rất đúng, tú ân ái, chết nhanh, chỉ trong vài giây lơ là, Ngụy Vũ đã bị Ngộ Không, Hàn Tín, còn có Tôn Bân đối diện vây quanh chật như nêm cối. Không chờ được Tần Triều Mộ đến cứu viện, Ngụy Vũ không đỡ nổi lên bảng đếm số.
Tần Triều Mộ chạy tới, ba người đối diện lập tức xoay người, chặn Tần Triều Mộ lại.
Chạy cũng chạy không thoát, Tần Triều Mộ dứt khoát bất chấp tất cả, dù sao cũng chớt, kéo theo vài người cũng không lỗ.
Vốn đã chuẩn bị lấy mạng đổi mạng, không ngờ Hàn Tín bên địch lại không làm gì, lúc ba người khác đang hăng hái chiến đấu, hắn chỉ đứng một bên giống như rớt mạng vậy.
Cứ như vậy, Tần Triều Mộ nhẹ nhàng hơn nhiều, thoáng cái liền mang đi hai, lưu lại Hàn Tín cùng Lý Bạch hai mặt nhìn nhau.
Lúc này chưa đợi Ngộ Không tới mắng, Hàn Tín tự mình rep trước:
(Chữ đỏ) Hàn Tín: [Tin Bạch Tái Cao] anh khỉ, tôi không phải diễn viên, tôi chỉ vì tình yêu mà hy sinh thôi.
(Chữ đỏ) Tôn Ngộ Không: [Khỉ Ca] Tôi đệt!
Ngụy Vũ thật sự không nhịn nổi.
(Chữ xanh) Arthur: [Mộ Mộ Triều Triều] hy sinh vì tình, ai cần chớ! Triêu Triêu Mộ Mộ, Mộ Mộ Triều Triều, này có phải Eddie tình nhân không chẳng lẽ trong lòng cậu không biết!
Hàn Tín đối diện lại nói, dù sao tôi mặc kệ, Lý Bạch là của tôi.
Tức đến mức Ngụy Vũ thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại.
Đát Kỷ không có cảm giác tồn tại ở đường giữa hô “Đừng ồn ào nữa, chuẩn bị tập hợp!”
Ngụy Vũ vừa lúc sống lại, năm người toàn bộ chạy vào đường giữa.
Bởi vì Ngộ Không và Tôn Bân phía địch còn đang nằm, mà Hàn Tín lại còn là ‘hy sinh vì yêu’, đợt quần ẩu này không lỗ, chết một Lỗ Ban đổi lại ba người.
Ngộ Không vừa sống lại, đồng đội lại đã chết, hắn cũng sắp tức điên rồi:
(Chữ đỏ) Tôn Ngộ Không: [Khỉ Ca] mẹ nó Hàn Tín! Cậu không muốn giết Lý Bạch đúng không, vậy tôi không giết Lý Bạch là được chứ gì!
(Chữ đỏ) Tôn Ngộ Không: [Khỉ Ca] Arthur cậu thủ nhà, ba người còn lại theo tôi đi chặn Lý Bạch!
Ngụy Vũ cũng không biết là khờ thật là giả ngốc, Ngộ Không người ta kêu là Arthur nhà mình, anh ở tuốt đây trả lời.
(Chữ xanh) Arthur: [Mộ Mộ Triều Triều] tôi không!
(Chữ đỏ) Arthur: [Thủy Tinh Là Nhà Tôi] …………
Tần Triều Mộ bị ba người vây đuổi chặn lại, luôn có lúc trượt chân, không, bị ba người Ngộ Không chặn ở góc tường, ở trong các loại kỹ năng rực rỡ lấp lánh ngã xuống đất.
Ngụy Vũ gấp đến độ đỏ mắt, hùng hổ xông lên muốn liều mạng với người ta, kết quả không thể nghi ngờ lại tặng đầu người.
Đại sư Lỗ Ban vẫn luôn quan tâm tình hình chiến đấu bên này, nhìn thấy một màn này lại nhịn không được mắng.
(Chữ lam) Lỗ Ban số 7: [Tôi Có Thể Giết Năm] Arthur cậu làm gì vậy hã? Tuẫn tình hay gì?
Vất vả lắm mới chết cùng Tần Triều Mộ, Ngụy Vũ nhanh chóng chụp màn hình lưu niệm, đối với Lỗ Ban miệng tiện coi như không thấy.
Hàn Tín đánh rồng lớn xong, mang theo tàn huyết từ trong bụi cỏ chui ra.
(Chữ đỏ) Hàn Tín: [Tin Bạch Tái Cao] tuẫn tình? Lãng mạn quá vậy! Tôi cũng muốn tuẫn tình, nào nào nào, ai tới đánh tôi đi!
Nếu có thể gi3t đồng đội, Hàn Tín phỏng chừng đã chết mấy trăm lần rồi, Ngộ Không khoa tay múa chân với hắn vài cái, không phản ứng, liền không hề lãng phí thời gian thu tay lại đi luôn.
Hàn Tín còn đang khoe khoang, ngoài ngàn dặm một quả đạn pháo vượt qua hơn phân nửa bản đồ bay ngang tới, ở trên người hắn “đùng” một tiếng nổ tung.
Cứ thế, Hàn Tín liền thực hiện được nguyện vọng tuẫn tình của hắn.
Lỗ Ban chân ngắn nhỏ vui vẻ nhảy nhót.
(Chữ xanh) Lỗ Ban số 7: [Tôi Có Thể Giết Năm] thành toàn cho cậu.
Hàn Tín vừa chết, bốn người phe địch sôi nổi gửi câu cảm ơn.
Tần Triều Mộ bị nhằm vào rất vất vả, nhưng cậu lại không thể co đầu rút cổ trong tháp không ra, như vậy quá lâu, không phải tác phong của cậu.
Vì thế cậu chỉ có thể ra đòn sát thủ.
(Chữ xanh) Lý Bạch: [Triêu Triêu Mộ Mộ] QAQ…
Thần kỳ chính là, Ngộ Không nhìn thấy biểu tượng này, liền thật sự không đuổi giết cậu nữa.
Ngụy Vũ không hiểu ra sao, hỏi: “Sao lại thế này? Đối diện uống lộn thuốc?”
Lý Bạch trong game lại bắt đầu vui vẻ tung tăng trên bản đồ, Tần Triều Mộ giải thích cho Ngụy Vũ “Bọn họ cho rằng em là con gái.”
“Chỉ có một biểu tượng cảm xúc thôi bọn họ liền biết em là nữ á?”
“Em cũng không ngờ bọn họ dễ lừa như vậy.”
“Vậy nếu bọn họ không tin thì sao?”
“Mấy tên đáng ghét các anh! Đừng đuổi đánh em nữa mà! Người ta mệt xỉu hà!”
“…………”
Ngụy Vũ nghe xong, một thân xương cốt mềm nhũn, toàn thân cao thấp chỉ có một chỗ là cứng.
Anh nhanh chóng gõ một dòng chữ:
(Chữ xanh) Arthur: [Mộ Mộ Triều Triều] các người cứ chơi đi, tôi và Triêu Triêu Mộ Mộ đi làm ít chuyện ngày ngày đêm đêm đây.
Giây tiếp theo, hai người song song treo máy.
╭══💜═════ღ❦ღ══╮
TOÀN VĂN HOÀN
╰══ღ❦ღ═════💜══╯
Mạn: Cảm ơn bạn Quynh8899 đã hỗ trợ❤❤