Suốt quãng thời gian đó, Phó Nhược Ngôn luôn sốt ruột lo lắng cho anh. Gọi nhiều cuộc như vậy, lẽ ra gặp được mình rồi thì phải thở phào một hơi nhẹ nhõm mới đúng, nhưng anh ấy không hề. - Khương Tiêu thấy hắn vẫn rất căng thẳng, gặp rồi càng lo lắng hơn, cảm xúc cứ căng chặt mãi.
"Tiêu Tiêu..." Anh nghe Phó Nhược Ngôn gọi tên mình với giọng run run. Dường như hắn muốn nói gì đó, song lại chọn giấu đi: "Không sao rồi, không sao nữa rồi, mình về nhà đi em."
Chỉ ra ngoài một chuyến thôi mà, đâu cần phải vậy nhỉ?
Khương Tiêu nhìn cổ tay mình bị Phó Nhược Ngôn siết đỏ, chứng tỏ hắn bóp rất chặt.
Anh linh cảm được vô số điểm kỳ lạ.
Tài xế đi qua đằng kia lái chiếc xe của Phó Nhược Ngôn, hắn thì ngồi lên ghế lái. Khương Tiêu cũng thay đổi vị trí sang ghế phó lái cạnh hắn.
Anh quan sát tay nắm vô lăng của Phó Nhược Ngôn, ngón tay hắn vẫn đang run. Thỉnh thoảng, hắn còn liếc nhìn anh, vận tốc lái xe thì rất cao, tựa hồ nóng lòng muốn về nhà lắm rồi.
May mà đã là 1 giờ sáng, đường xá vắng vẻ, Khương Tiêu thì uống rượu nên không dám chạm vào vô lăng, bằng không với trạng thái của Phó Nhược Ngôn, anh không dám để hắn lái xe.
Chuyện nhà đã ảnh hưởng đến Phó Nhược Ngôn thành nông nỗi này rồi ư?
Khương Tiêu muốn an ủi hắn nhưng không biết nói sao. Phó Nhược Ngôn lại đang lái xe, thành ra anh không thể dời đi sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091467/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.