CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
"Em định đi đâu vậy?" Phó Nhược Ngôn thoáng sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là không chấp nhận được: "Phải mất khoảng bao lâu?"
Trước đây Khương Tiêu cũng bận rộn nhưng anh là ông chủ, không phải xử lý mọi chuyện. Trong một bộ phận Marketing lớn như vậy, luôn có rất nhiều người làm việc. Khương Tiêu không phải ra mặt trực tiếp, trừ khi vị thế của bên hợp tác đặc biệt lớn.
Từ khi bên nhau, Phó Nhược Ngôn rất hiếm phải xa Khương Tiêu.
"Dạo này chủ yếu ở thành phố Tân Hải, cũng có nơi khác." Khương Tiêu trả lời, "Em không ước lượng được thời gian. Dĩ nhiên tần suất sẽ cao hơn trước chút, chắc qua sáu tháng cuối năm sẽ ổn thôi. Vả lại dù đi công tác, em cũng sẽ về nhà khi cần thiết, sẽ nhớ anh và thường xuyên gọi điện thoại cho anh mà."
Anh ghé tới, tặng Phó Nhược Ngôn một chiếc hôn, chớp chớp mắt nhìn hắn như đang lấy lòng.
Tân Hải cách Lệ Thị hơn một nghìn km, khá là xa xôi.
Đời trước, Lận Thành Duật cũng từng tập trung công tác tại đó nhiều năm liền. Không phải trùng hợp, mà vì Tân Hải có cảng biển và là thành phố phát đạt số một số hai trong nước, vô số mối làm ăn tụ tập tại nhóm thành phố này.
Khương Tiêu không muốn giẫm vào vết xe của Lận Thành Duật, nhưng công việc cần làm thì vẫn phải làm.
Vô Hạn đã đạt đến trình độ này, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091463/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.