Trận đánh lần này thực sự bất ổn. Khương Tiêu đã đi hỏi thử, mọi người đều xác nhận rằng Phó Nhược Ngôn là người vung nắm đấm trước. Nhưng mà... Khương Tiêu muốn biết rốt cuộc lý do đánh nhau là gì cơ.
"Tại thằng đó cố tình chọc giận anh." Phó Nhược Ngôn muốn dang tay ôm Khương Tiêu, song vừa nhấc tay đã kéo theo vết thương trên lưng đau đớn: "Tiêu Tiêu ơi, nó muốn cướp em đi."
"Thế là anh đánh nhau với cậu ta?"
"... Ừ."
"Nhược Ngôn à, em không phải đồ vật." Khương Tiêu đặt tay hắn lại ổn thỏa, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn nhiều: "Em có suy nghĩ và lựa chọn của chính mình, sẽ không bị bất cứ ai thay đổi, không một ai có thể cướp em đi."
Nghe giọng này của anh, Phó Nhược Ngôn cũng biết là không ổn. Đang định giải thích gì đó, điện thoại Khương Tiêu bỗng đổ chuông.
Ông cụ Lận gọi tới. Khương Tiêu suy nghĩ, không còn mặt mũi để từ chối nghe điện thoại.
Phó Nhược Ngôn ra tay trước, mặc dù có lý do nhưng bên ra tay trước không chiếm phần lý là sự thật. Huống hồ ông cụ Lận nào có lỗi gì với Khương Tiêu, ông còn hay giúp đỡ anh. Khi ông cụ gọi tới, Khương Tiêu chột dạ phần nào.
"Anh cứ từ từ, qua đây nằm đã." Anh ấn Phó Nhược Ngôn lại giường: "Em ra ngoài một lát."
Anh đi ra cửa phòng, bấm nghe.
"Ông Lận ạ..."
"Tiểu Khương đấy à, cháu cũng biết lần này ông gọi vì lý do gì nhỉ." Ông cụ khe khẽ thở dài một tiếng: "Vốn ông không can dự vào chuyện tình cảm của bọn nhỏ các cháu, dù sao cũng dựa trên cơ sở tình nguyện, nhưng lần này sao lại đánh nhau? Ông..."
Ông cụ mới nói mấy câu đã ngừng. Bên kia đầu dây hình như có tiếng tranh luận. Một lát sau, điện thoại đã chuyển sang tay người khác.
"Là em đây Tiêu Tiêu."
Giọng Lận Thành Duật.
"Đây là chuyện giữa em và Phó Nhược Ngôn, không liên quan đến anh, cũng không phải lỗi do anh. Về điều này, em sẽ giải thích với ông nội." Lận Thành Duật nói: "Thật lòng xin lỗi vì đã gây bối rối cho anh. Nhưng Tiêu Tiêu à, em làm rất nhiều chuyện không vì mục đích gì cả, cũng không như Phó Nhược Ngôn tưởng tượng. Em chỉ mong cuộc sống của anh được vui vẻ và suôn sẻ hơn chút thôi."
Vì để bù đắp hay vì yêu anh cũng được, chỉ cần Khương Tiêu vui.
Khương Tiêu biết y chỉ chuyện gì, nhắc tới những chuyện này là thấy rắc rối.
Khi nghe tin, anh cũng không biết phải xử lý sao. Chuyện đã xong xuôi, không thay đổi được gì. Cứ mặc kệ cho mọi thứ dần phai nhạt có lẽ chính là lựa chọn ổn thỏa nhất trong tình huống ấy.
Khương Tiêu không rõ những chuyện đó có phải ngọn nguồn của cơn giận bùng nổ này không, song có lẽ giữa chúng có mối liên hệ mật thiết. Cứ tiếp tục như vậy thì thực sự không thể để cho mọi thứ phai nhạt được thật rồi.
Cả Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật đều không có ý định lùi một bước, trái lại càng ngày càng hăng máu hơn.
"Trước đây, đúng là tôi đã được cậu giúp đỡ. Dẫu tôi cũng chẳng thấy biết ơn gì nhưng khi mọi thứ đã xong xuôi thì nói câu "không cần" là vô nghĩa. Nếu cậu yêu cầu có điều kiện gì để đền bù hoặc trao đổi thì cứ đề ra. Lần này Nhược Ngôn ra tay trước, tôi xin lỗi cậu." Khương Tiêu nói: "Tuy nhiên, Lận Thành Duật này, tôi cũng muốn nói với cậu là tôi ghét cậu làm vậy."
"Tiêu Tiêu..."
"Với toàn bộ chuyện này, tôi cũng muốn hỏi cậu rằng tôi có quyền được tự thu xếp không?" Khương Tiêu hỏi y: "Lúc không nghĩ được thì cậu cứ làm bừa, tôi thế nào cũng chẳng sao cả, đến khi ngẫm lại, cậu hối hận, xưa nay cậu cũng chưa bao giờ nói trước với tôi, chẳng thèm để ý đến tình cảnh và tình cảm của tôi bây giờ, cho rằng cứ làm chút chuyện tốt là được... là được... như thế, đúng không?"
"Tôi không phải đồ vật." Khương Tiêu lặp lại lần nữa, giọng nói hơi run lên: "Tôi có sự lựa chọn của chính mình, tôi có bạn trai rồi, Lận Thành Duật, sau này cậu đừng vậy nữa. Tôi biết lần này Nhược Ngôn ra tay trước, nhưng mà anh ấy cũng có lý do. Dừng ở đây tôi, tôi quản lý tốt bạn trai tôi, cậu quản lý tốt bản thân cậu."
Trước đó, Khương Tiêu cũng đã đè nén sẵn ít uất ức trong lòng. Lòng chiếm hữu của Phó Nhược Ngôn chỉ biết ngày càng mạnh lên. Việc ông cụ Lận - một trưởng bối luôn đối xử rất tốt với Khương Tiêu gọi điện thoại tới khiến anh thấy mâu thuẫn biết bao.
Phó Nhược Ngôn bị thương, Khương Tiêu không tiện bộc lộ sự uất ức với hắn. Trái lại, anh bộc bạch nó với Lận Thành Duật suôn sẻ hơn nhiều, nói ra một cách triệt để.
Lận Thành Duật im lặng hồi lâu.
"Em biết rồi." Khương Tiêu nghe thấy y nhẹ nhàng nói: "Anh đừng nóng giận nha Tiêu Tiêu. Em xin lỗi, anh muốn gì cũng được hết."
Khương Tiêu cúp máy. Anh thở phào một hơi. Vừa quay đầu lại đã thấy Phó Nhược Ngôn đứng ngay đằng sau mình.
Hắn nghe hết rành mạch đoạn đối thoại của Khương Tiêu.
Thực tế cũng không có gì cần giấu giếm hắn. Thế nhưng sự ghen tuông và lòng chiếm hữu của Phó Nhược Ngôn đã tới mức khiến Khương Tiêu đau đầu. Anh không biết đến bao giờ trạng thái này mới dừng lại được.
"Anh đứng đây làm gì?" Khương Tiêu qua đỡ hắn: "Về nằm đi, chờ vết thương khỏi rồi nói tiếp."
Khương Tiêu nổi giận, Phó Nhược Ngôn không dám hó hé.
Tối đó, hắn định kéo anh đi làm chút chuyện thân mật nhưng vừa duỗi tay đã bị đau.
"Dừng." Khương Tiêu xốc hắn về: "Giờ này còn thể hiện?"
"Tiêu Tiêu ơi..."
"Em ngủ ở phòng làm việc." Khương Tiêu đứng lên ngay trên giường, tránh Phó Nhược Ngôn động tay động chân: "Anh tự bình tĩnh lại đi. Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt đã rồi tính chuyện khác, không cho theo cùng, anh xem đống vết thương trên người anh đi."
Trong nhà vẫn còn những căn phòng khác nhưng phòng làm việc nằm gần phòng ngủ nhất, diện tích cũng rất lớn. Khương Tiêu mở máy tính, tiện thể xử lý chút công chuyện.
Anh cảm giác dạo gần đây cuộc sống sinh hoạt của mình không ổn lắm. Đi qua đi lại trong phòng làm việc, muốn ngủ cũng không ngủ được.
Anh định tìm một quyển sách để đọc cho bình tĩnh lại. Tuy nhiên, khi lục lọi, anh chợt thấy một cuốn album.
Cuốn album này được đặt ở mặt sau của ngăn trên cùng tủ sách, rất khó phát hiện. Khương Tiêu vừa nhìn bìa đã nhớ ra đây là album ảnh chụp hồi cấp hai của anh.
Vì sẽ sống chung với Phó Nhược Ngôn rất lâu nên khi chuyển nhà, Khương Tiêu đã dọn đủ thứ đồ đạc của mình tới đây. Hiện nay, độ tin học hóa càng ngày càng cao. Mấy năm trước, anh đã scan toàn bộ những tấm ảnh được cất giữ trong nhà thành bản điện tử để sao lưu, sợ bị thất lạc.
Bây giờ không thấy nó thì chính Khương Tiêu cũng suýt quên mình còn có quyển album cũ này.
Anh tiện tay lấy xuống xem.
Song, vừa mở ra đã phát hiện điều lạ thường.
Hồi cấp hai, Khương Tiêu chụp rất nhiều ảnh. Nhiều tấm ảnh của anh do Lâm Hạc Nguyên chụp, dĩ nhiên họ cũng có kha khá ảnh chụp chung, ngoài ra là một số tấm chụp cùng các bạn học khác, trong đó có cả Lận Thành Duật.
Cuốn album này bị thiếu ảnh.
Một số tấm đã bị rút ra, có ảnh chụp cùng Lâm Hạc Nguyên và ảnh chụp cùng Lận Thành Duật.
Dù Khương Tiêu không nằm lòng tất cả nhưng anh vẫn nhớ một số tấm quan trọng.
... Ai đã rút chúng ra?
Căn hộ này chỉ có anh và Phó Nhược Ngôn ở. Khương Tiêu đã biết đáp án, đầu càng đau hơn.
Mặc dù đã sao lưu, những tấm ảnh này không tính là bị lạc mất, song chuyện đó vẫn khiến anh khó chịu.
"Phó Nhược Ngôn." Anh cầm album vào phòng: "Anh giải thích cho em đi, thế này là sao?"
Nhìn mặt bìa, Phó Nhược Ngôn hiểu ngay.
Hắn ghét mọi người cũ của Khương Tiêu, dù là Lận Thành Duật hay Lâm Hạc Nguyên. Lận Thành Duật ở ngay cạnh nên luôn đem đến phiền phức, và Lâm Hạc Nguyên cũng chiếm vị trí khá quan trọng trong lòng Khương Tiêu.
Hai người chia tay trong tiếc nuối. Tuy sau này Khương Tiêu hiếm khi nhắc tới nhưng Phó Nhược Ngôn vẫn cứ ghét người ta.
Khi thấy quyển album này lúc thu dọn, việc đầu tiên hắn làm là giấu nó đi. Có điều trong đây có một số tấm ảnh của Khương Tiêu hồi nhỏ, Phó Nhược Ngôn vẫn không nhịn được lật xem, lật tới lật lui, hắn thấy rất nhiều tấm ảnh lóa mắt, bèn tiện tay rút ra.
Quả nhiên, không có người nào đó thì trông thoải mái hơn nhiều.
"... Anh không vứt." Phó Nhược Ngôn nói: "Ở trong ngăn kéo trong cùng bên phải của ngăn tủ dưới cùng."
Hắn nhìn Khương Tiêu ra ngoài, tìm lại mấy tấm ảnh bị hắn rút ra.
Sau đó, Khương Tiêu đi luôn.
Lần này chuyển thành Phó Nhược Ngôn đau đầu.
Mấy ngày sau đó, hắn khó vận động mạnh được vì vết thương. Rõ ràng Khương Tiêu đang giận.
Bây giờ khó dỗ hơn hẳn.
Do hắn kích động đánh nhau và cả chuyện ảnh chụp. Dù Phó Nhược Ngôn xin lỗi anh, anh tạm thời cũng khó mà nguôi giận. Chẳng qua Phó Nhược Ngôn bị thương cần người chăm sóc nên Khương Tiêu vẫn ở lại nhà không đi.
Chuyện lần này thực sự đã dạy cho Phó Nhược Ngôn một bài học nhớ đời, hắn ngoan ngoãn hơn hẳn.
"Anh không nghĩ nhiều vậy đâu, Tiêu Tiêu." Hắn nhìn Khương Tiêu với vẻ vô cùng đáng thương: "Anh chỉ lo sợ thôi. Em đừng rời khỏi anh vì việc này. Anh sẽ sửa thật mà."
Đã đến nông nỗi này, chính Khương Tiêu cũng cảm nhận được đôi khi mình thích bao che cho Phó Nhược Ngôn thật.
Đây là thói quen khi yêu của anh, cũng là một phần tính cách của Khương Tiêu. Anh luôn cho rằng chỉ cần nỗ lực đối xử tốt với đối phương, hai người họ lại yêu nhau thì chắc chắn sẽ bên nhau một cách bình yên tươi đẹp được.
Anh muốn phân tích xem nguyên nhân gây ra tình huống này nằm ở đâu, có phải do mình làm sai điều gì thật không. Tuy nhiên Phó Nhược Ngôn cũng rất thông minh, hắn nhận sai rất nhanh, còn cố tình che mờ một số mâu thuẫn, khiến Khương Tiêu cảm giác đó chẳng qua chỉ là lỗi nhỏ.
Khương Tiêu cũng bị hắn làm cho mờ mịt rất nhiều. Trước đấy anh đã nghĩ thông suốt, vậy mà sau vài câu trao đổi, anh vẫn khó tránh khỏi hơi mê muội.
Chắc Phó Nhược Ngôn chỉ thiếu cảm giác an toàn thôi. - Anh nghĩ.
Tựa như hồi Khương Tiêu mới quen Phó Nhược Ngôn vậy. Anh cảm giác người này hơi giống với mình nên từ khi ở bên Phó Nhược Ngôn, ngoài sự cho phép của bản tính lương thiện, Khương Tiêu cũng luôn đối xử với hắn với xu thế bồi thường mập mờ.
Có vẻ anh ấy chỉ giống Khương Tiêu của quá khứ, thiếu cảm giác an toàn, chẳng qua cách thể hiện ra ngoài khác với anh mà thôi.
Phó Nhược Ngôn còn mới yêu lần đầu. Hắn không có kinh nghiệm, làm sai một số chuyện cũng không phải ý của hắn.
Khương Tiêu luôn mong có thể vãn hồi. Anh đã lần lượt thử nghiệm, sự kiên nhẫn rồi cũng có ngày sẽ chạm đáy. Có điều, trước lúc tình cảm đến đáy, vẫn còn một cơ hội cuối cùng.
Một lần cuối cùng, anh muốn đem đến cho Phó Nhược Ngôn cảm giác an toàn.
Năm lộn xộn này cứ vậy trôi qua, mùa Đông lại sắp đến. May mà hai tháng nay Phó Nhược Ngôn không làm ra hành động gì, lại ngọt ngào như lúc mới yêu. Điều đó đem đến cho Khương Tiêu chút hy vọng.
Hôm ấy, Khương Tiêu lái xe tới Liễu Giang. Anh hẹn người ta trước, cũng rất mong chờ lần gặp mặt này.
Đối phương là một nhà thiết kế trang sức rất có hồn, về sau đã mở cửa hàng ở Liễu Giang, chỉ tiếp những vị khách đặt riêng. Đời trước, Khương Tiêu may mắn được một người bạn dẫn đi xem tủ trưng bày của mình, ký ức vẫn còn mới nguyên.
Nhà thiết kế này nổi tiếng nhất ở tài năng thiết kế nhẫn cưới. Năm xưa, Lận Thành Duật ra ngoài sẽ không đeo nhẫn, có làm cũng vô dụng, không giải quyết được gì.
Biết đâu lần này, anh sẽ thực hiện được một lý tưởng còn dang dở, đồng thời cũng có thể mượn điều này để ổn định mối quan hệ.
Phó Nhược Ngôn biết tấm lòng của anh thì sau này sẽ không quậy ra những chuyện vô nghĩa ấy nữa.
Chương sau chuẩn bị chia tay thôi, tình tiết này càng kéo dài càng bớt thú vị. Hôm nay thêm chương đi, cố gắng cuối tuần viết xong phần chia tay. *vò đầu*
Chia tay xong sẽ đến sân nhà của CP chính. Khương Tiêu trong trạng thái mới chia tay sẽ không muốn chấp nhận Lận ngay lập tức, thôi thì tiến tới từng chút vậy. Lận sẽ là người phù hợp nhất với cậu ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]