Hạ Uyển Uyển ôm anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, không nói thêm lời an ủi nào.
Khương Tiêu giờ đây đã khác. Con trưởng thành hơn nhiều, đã đủ mạnh mẽ để đưa ra lựa chọn và đối mặt với sự biệt ly sau lựa chọn của mình. Lúc này, không cần phải nhiều lời, chỉ cần cho con giải tỏa hết cảm xúc là đủ rồi.
Niên Niên của bà không khóc dữ dội. Hạ Uyển Uyển nghe tiếng nức nở khe khẽ của con mà đau lòng.
Thế nhưng tình yêu vốn là vậy. Gặp được một người phù hợp với mình như tìm kim nơi biển rộng, duyên hợp hay duyên tan đều do số phận.
Hạ Uyển Uyển không thể bầu bạn với con mãi mãi. Vấn đề tuổi tác vẫn hiện hữu tại đây, người làm mẹ là bà rồi sẽ phải đi trước một bước. Nếu có ai đó ở bên con lâu dài thì tốt biết mấy.
"Đừng khóc." Bà nghe ra tiếng khóc đang yếu dần: "Niên Niên cùng mẹ làm vằn thắn nhé?"
Khóe mắt Khương Tiêu ửng đỏ. Anh gật đầu, đáp một tiếng "Vâng".
Anh đón Tết năm nay bên Hạ Uyển Uyển.
Không hẳn là cô đơn. Khương Tiêu vẫn nỗ lực làm cho bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt. Còn cả người luôn kiên trì khiến điện thoại Khương Tiêu reo liên tục, muốn cô đơn cũng không cô đơn nổi.
Phó Nhược Ngôn hoàn toàn không muốn chia tay. Có vết xe đổ tại đó, hắn nào dám tiếp tục làm ra chuyện quá giới hạn với Khương Tiêu? Tuy nói là cẩn trọng mong quay lại, bị Khương Tiêu từ chối vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091436/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.