Có lẽ hai người họ không cần nói thêm điều chi với nhau nữa. Lận Thành Duật hiểu rõ mình muốn gì. Y kiên trì đã lâu, tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Dẫu chỉ một cơ hội nhỏ nhoi cũng được, y muốn ở bên Khương Tiêu như vậy.
Cháo cá lát đã chín, mùi thơm tỏa khắp khoang thuyền. Lận Thành Duật đã không ăn đồ Khương Tiêu nấu một thời gian. Cá tôm ở thị trấn nhỏ rất tươi, món cháo này khác với cháo nhà làm, thậm chí còn ngon hơn. Khương Tiêu ăn mấy hôm rồi vẫn chưa ngán, đừng nói đến người chưa từng hưởng qua là Lận Thành Duật đây.
Đây là hương vị món ăn Khương Tiêu nấu, y rất quý trọng.
Mặc dù Khương Tiêu không nói gì với y nhưng y cũng đã quen với vẻ bất đắc dĩ phảng phất này.
Lần này Lận Thành Duật tới gặp anh, dù chưa làm bất cứ điều gì nhưng chỉ cần thấy Khương Tiêu là y đã thư thái hơn, nỗi lòng rối ren lộn xộn tựa hồ được chải mượt ngay lập tức.
Anh không nói gì, y cũng không thốt lên lời.
Ăn cháo xong, thuyền đã sắp cập bờ.
Khương Tiêu không muốn nói thêm. Anh gọi hai người tới đây chỉ để trò chuyện ở không gian ngoài trời mà thôi.
Anh có thể bình tĩnh lại tại nơi này, mong rằng hai người họ cũng như anh.
Lúc Lận Thành Duật lên bờ, mặt nước nổi gợn sóng, thuyền khẽ lung lay. Y nhìn Khương Tiêu, bỗng hơi hoảng hồn, suýt nữa bước hụt.
Khương Tiêu nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy y. Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091434/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.