Giờ phút này, Khương Tiêu đang đứng quay lưng về phía Lận Thành Duật dưới tán cây ngân hạnh.
Anh thoát khỏi hồi ức, ngẩng đầu nhìn. Một trận gió thổi qua, lá vàng của cây ngân hạnh bị bứt khỏi cành, phiêu lãng giữa không trung tựa lông vũ màu vàng kim. Lá cây xuyên qua cơ thể trong mờ của anh, rơi xuống mặt đất, nắng chiếu xuống lá, hơi ánh lên màu lấp lánh.
Đẹp đẽ hệt như tưởng tượng của anh hồi trước.
Vốn tưởng là niềm tiếc nuối khi không thể ngắm cây ngân hạnh khá sang quý này của bệnh viện Cây Hạnh Phúc vào mùa Thu, vậy mà lại được bù đắp bằng một cách thức khó mà ngờ được.
Khoảnh khắc ấy chìm trong thinh lặng. Trong bệnh viện chỉ lác đác bóng người. Dù quay lưng về phía Lận Thành Duật, anh vẫn nghe thấy tiếng khóc nghẹn như thể đã điên lên của y.
Anh nghe Lận Thành Duật nói xin lỗi rất nhiều lần. - Xin lỗi, em thực sự rất nhớ anh.
Khương Tiêu có ơn với Lận Thành Duật, lại sống cùng nhau lâu vậy nên khi đi, anh cũng nghĩ rằng Lận Thành Duật phát hiện sẽ thấy không quen, hoặc nói là khó chịu.
Sống lại rồi dây dưa với y mười năm, Khương Tiêu vẫn không tài nào hiểu nổi, cớ sao phải kiên trì đến vậy? Anh cho rằng tiếc nuối đến mấy thì cũng sớm qua thôi, dù không cam lòng cỡ nào, thời gian cũng sẽ làm mai một.
Đến tận bây giờ anh mới biết... thì ra người này lại yêu mình.
Cậu ta dây dưa bao năm chính vì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091417/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.