“Mày còn vô đây làm gì, tạo nghiệp chưa đủ sao hả?”
Khánh Duy vừa thấy tôi tới đã tức tối đá thẳng cái ghế lên chân tôi.
Tôi không kịp tránh né, cẳng chân ngay lập tức bị ghế đập mạnh vào, tôi cắn răng không dám thốt lên một tiếng kêu rên nào.
Đứng trước vô số ánh mắt nhìn tôi như nhìn một con quái vật gớm ghiếc, nếu mắt người là viên đạn thì chắc chắn cơ thể tôi đã bị bắn cho tan xác nãy giờ rồi. Cha tôi, mẹ tôi, và tất cả những người ngồi đây đang dùng một loại ánh mắt lăng trì từng thớ thịt trên người tôi.
Tại sao người chết không phải là mày?
Tai tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng lòng của tất cả mọi người trong đây.
Dù cho tôi vô tri và ngốc nghếch thế nào, tôi vẫn biết nơi đây không hề chào đón tôi.
Tôi giống như một con chuột cống lì lợm, hôi hám và tuỳ thời đều có thể phát tán dịch bệnh.
Nhưng tôi không cách nào trốn khỏi đó, tay tôi vẫn bị anh nắm lấy, tôi vẫn phải chịu đựng đông đảo ánh mắt chỉ trích của tất cả mọi người.
“Cậu xin lỗi Ngạn Dương đi!” Anh nói xong liền đẩy cả người tôi tới trước mắt anh hai.
Tai tôi trở nên lùng bùng. Xin lỗi? Là muốn tôi xin lỗi điều gì?
Xin lỗi bởi vì vừa chào đời tôi đã câm khiến cha mẹ mất mặt hay sao?
Xin lỗi vì lúc anh say xỉn tôi thật thà mang nước vào giúp anh giải rượu hay sao?
Hay xin lỗi vì chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-nhe-chut-di/2532490/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.