Đầu óc tôi vẫn còn ngơ ngác, anh tiếp tục đứng bên tai tôi không ngừng hét lớn:
“Tôi hỏi cậu, tại sao cậu không muốn xin lỗi? Hả?”
Tôi nhìn anh cảm thấy nực cười, nhịn không được giơ tay hỏi anh:
Xin lỗi điều gì? Xin lỗi thì anh hai sẽ không bỏ đi, sẽ không bị rạch nát tay phải sao? Xin lỗi thì mọi chuyện sẽ có thể trở về ban đầu, kể cả tôi và anh hay sao?
“Chỉ một câu xin lỗi nhưng cậu cũng tiếc nuối nói ra? Cậu không thấy Ngạn Dương vì cậu mà phải chịu bao nhiêu bất hạnh sao? Rốt cuộc cậu là loại người gì vậy? Ghê tởm, hèn nhát, và ích kỷ?”
Anh vẫn luôn như vậy, nói bên tai tôi luôn là những lời nặng nề trách móc, đứng trước người tôi luôn là dáng vẻ hung dữ điên cuồng.
Tôi nhìn anh chợt cảm thấy lòng đầy tro tàn, không biết vì điều gì lại si mê anh đến thế, bất chấp mạng sống và tự tôn để si mê anh, nhưng nhận lại rốt cuộc là gì, một thứ ánh sáng tự tôi huyễn hoặc chính mình, hay một con người cố chấp luôn cho mình là đúng, càng là không nghĩ đến cảm xúc của bất kỳ ai khác.
Tôi gỡ tay anh ra, không nói không rằng muốn xoay người bước đi.
Tôi thực sự mệt mỏi lắm! Tôi không phải mình đồng da sắt, trí não và trái tim cũng không phải sỏi đá để mọi người tuỳ thời giẫm đạp.
Tôi cũng muốn được bao dung, cũng muốn được ai đó lắng nghe!
Nhưng khó khăn đến vậy sao? Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-nhe-chut-di/2532488/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.