Tôi mơ màng tỉnh lại, căn phòng vẫn lạnh lẽo và yên tĩnh như trước đây.
Chỉ khác một điều là tay tôi bị khoá chặt bởi một sợi dây xích dài tầm một mét nối với đầu giường.
Ha ha!
Tôi buột miệng cười chính mình ngu ngốc làm sao!
Ngạn Du ơi là Ngạn Du, biết khi nào mày mới tỉnh ngộ đây? Mày vốn dĩ chỉ là con chó để người ta chơi đùa bỡn cợt! Mày đớn hèn đến nỗi để người ta chơi đùa đến chết hay sao? Hay mày chờ đợi ai thương xót cho mày đây?
Tôi nằm sõng soài trên giường lớn nguyên một buổi sáng, mắt trân trối nhìn lên trần nhà trắng xám rồi không ngừng tự hỏi chính mình.
Rất nhiều câu hỏi được đề ra rồi mất hút trong trí não mụ mị đặc quánh, tôi chỉ biết ngây ngốc ngồi đó nhìn ra ngoài ban công tươi sáng.
Hoa hồng ngày đông cánh mỏng mà thẫm tím, từng cánh hoa mỏng manh lắc mình theo từng cơn gió mướt buốt, thứ không khí cuối đông khiến lòng người khô khốc và hoen gỉ.
Cả ngày hôm nay tôi không nhìn thấy anh, có lẽ anh đã đến bệnh viện chăm sóc cho anh hai rồi.
Lúc nãy, một người vệ sĩ có mang thức ăn trưa và thuốc vào cho tôi, nhìn thấy tình trạng tôi thế này cũng không mấy ngạc nhiên, hắn chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn tôi ăn.
Tôi cũng không gào thét bắt hắn thả tôi ra hay vùng vẫy hất văng đồ ăn sang chỗ khác.
Tôi là gì mà có thể làm mình làm mẩy đây?
Mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-nhe-chut-di/2532485/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.