“Pằng!”
Tiếng súng nổ giòn tan vang lên bên tai, lồng ngực tôi muốn nổ tung lại chẳng biết trốn chạy thế nào.
“Ngạn Du!” Anh đứng phía sau gào to một tiếng, giọng điệu lo lắng và hốt hoảng vô cùng.
Tôi lập tức bị một lực lớn kéo về bên trái, cả người ngã lên lồng ngực quen thuộc, ngay khi cảm nhận được hơi thở phả lên từng hồi nóng hổi vẫn chưa thể thoát khỏi cơn bàng hoàng.
“Xem như mày mạng lớn.” Khánh Duy thả súng cười tà ác, lúc bị hai vệ sĩ xô ngã quỳ trên đất thì biểu tình điên loạn lại pha chút hả hê.
Bên má phải của tôi chợt ngứa rát, lấm lên áo sơ mi màu xám của anh một đường dài.
Mặc dù vết thương không lớn, giống như chỉ là một đường xước dài như nơi đó càng lúc càng ngứa ngáy nóng ran, xúc cảm nhanh chóng truyền đến tứ chi khiến tôi run rẩy bấu lấy vai anh.
“Cút hết!”
Anh vừa giữ chặt tôi vừa ra lệnh đuổi người, đám cậu ấm cô chiêu thở phào một cái cũng ba chân bốn cẳng rời đi.
Hiện trường bây giờ chỉ còn mỗi Khánh Duy đang quỳ cách tôi năm bước chân. “Là thứ gì?” Giọng anh lạnh lẽo phá tan không gian yên lặng như tờ.
Biểu tình trên mặt Khánh Duy càng thêm khoái trá, hắn ngẩng đầu bỡn cợt thách thức anh: “Cậu đoán xem.”
Một cú đá tung thẳng vào ngực Khánh Duy, lực mạnh đến nỗi khiến hắn ôm ngực không ngừng ho thốc ho tháo, khoé miệng gian xảo cười càng lúc càng dữ dội hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-nhe-chut-di/2532425/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.