Cả người lạnh toát, nơi bị bắn trúng như da thịt lập tức nát ra, xương cốt như bị nung đến nóng chảy, máu tươi lập tức lan ra đỏ thành một mảng lớn. Bởi vì đau rát mà từng thớ thịt đang không ngừng run rẩy, thịt chết nhưng dây thần kinh chưa đứt, có thể cảm nhận được viên đạn lạnh lẽo với gai nhọn lia tia đang chen chúc bên trong.
Tôi vô lực rơi xuống, cứ tưởng là sàn nhà lạnh lẽo nhưng lại là vòng tay ấm áp của anh, gương mặt anh hoảng loạn đau xót.
“Ngạn Du, Ngạn Du!”
Một loạt hình ảnh như thác lũ ào ào kéo tới theo từng tiếng la gào khản giọng của anh, ký ức mới cũ nối liền thành một cuốn phim quay chậm, tôi từng thấy anh sôi nổi nhiệt huyết, từng thấy anh kiêu ngạo bất cần, từng thấy anh phẫn nộ điên cuồng, cũng từng thấy anh lạnh lùng chà đạp tôi.
Nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh đau khổ như thế này.
Kể từ lần ở trong bệnh viện, đây là lần thứ hai anh khóc bởi vì tôi, cổ họng tôi khô khốc, tầm mắt đã mờ ảo, một hai ba…
Tôi mơ hồ không nhìn rõ đâu mới là anh, tay cố gắng nhích lên muốn lau đi những giọt nước mắt đó.
Nhưng rốt cuộc không thể, cho dù anh đang ở bên tôi, cho dù tôi chỉ cách anh trong gang tấc, tôi vẫn không bao giờ chạm được vào người anh.
Tia sáng dần biến mất thành một màn đêm lạnh căm tối ám.
“Ngạn Du, Ngạn Du! Người đâu mau liên hệ với bác sĩ Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-nhe-chut-di/2532402/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.