Vụ việc Chung Kí Bạch cắt cổ tay khiến cha mẹ hắn đều kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác.
Triệu Tĩnh cầu xin nhìn hắn: "Mẹ xin con, con hãy sống tốt được không? Con muốn gì nói mẹ nghe, cho dù là là... tro cốt của nó thì chúng ta cũng có thể xin Từ gia đưa cho con...."
"Thật!" Bà vội vàng nói, "Thằng bé kia đang bị nhốt trong nhà, hay là mấy hôm nữa tới hỏi...."
Chung Kí Bạch nhắm mắt, không xem mẹ, cũng không nói lời nào.
Chung Đình Kính đột nhiên tức giận: "Mày đang ép bọn tao sao? Ép bọn tao nhốt mày vào bệnh viện tâm thần!?"
Thế nhưng nếu có người muốn chết thì dù có nhốt hắn thì hắn vẫn có thể chết thành công, chưa kể bọn họ không đành lòng giam nhốt con trai của họ. Một Chung Kí Bạch thông minh như vậy, chỉ cần không cách ly với thế giới, chắc chắn hắn sẽ xông pha ra mảng thành tựu nào đó như một thứ vũ khí sắc bén.
Sắc mặt của Chung Kí Bạch rất tái nhợt, trông còn suy yếu hơn cả lúc bị bệnh tim hồi nhỏ, hắn nhắm nghiền mắt nhưng khóe mắt lại vẽ ra một vệt nước, "Ba, mẹ, tim con đau quá, con chịu không nổi......"
Loại người lạnh lùng nhất lúc này đây đang khóc và nói rằng mình không thể chịu đựng nổi thêm nữa. Hắn không cầm được mà tự hại mình, muốn chảy máu, muốn nhìn thấy Tăng Thanh....
Dạo vạch lúc đầu không đau, nhưng máu chảy ra rất nhanh, tác dụng chậm cũng rất lớn, có thể khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-muon-chet-theo-toi/3318341/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.