Khâu Ngôn Chí đã nắm chặt con dao trong lòng bàn tay, nhưng cậu không có cách nào đâm vào người Tần Hạ được.
Trực giác của Khâu Ngôn Chí đã sai.
Lúc đầu cậu còn tưởng rằng Tần Hạ mất trí nhớ, nhưng khi Tần Hạ đưa tay sờ vào vết thương của mình, sau đó hỏi cậu tại sao không đi làm thì cậu cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Vẻ ngoài của Tần Hạ và Hạ Châu giống nhau như đúc, giọng nói cũng không khác mấy.
Bộ dạng hắn hỏi cậu hiện giờ vô cùng đứng đắn, giọng nói vững vàng, gần như khiến cho Khâu Ngôn Chí cảm thấy người trước mặt mình đã được Hạ Châu thay thế.
Hạ Châu chạm nhẹ vào vết thương sau ót mình, một tay chống lên bàn bên cạnh, thân hình lảo đảo hai cái.
Hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, vẻ mặt càng mờ mịt hơn: “Anh nhớ… Anh đang ở trong phòng làm việc, sao mới đó đã ở đây?”
Hắn nhìn xuống quần áo và nói: “Còn nữa, đây cũng không phải là quần áo của anh.”
Giọng Khâu Ngôn Chí có chút căng thẳng: “Anh… Anh vừa nói anh đã ở đâu?”
“Anh ở trong phòng làm việc, hơn nữa còn đang nấu nồi cháo trong bếp cho em.”
Con dao trên tay Khâu Ngôn Chí đột nhiên rơi xuống đất.
Cậu trợn tròn mắt nhìn Hạ Châu, ngơ ngác nói: “Hạ, Hạ Châu, anh giống như mượn xác hoàn… Không, không đúng, hình như anh và Tần Hạ đã hoán đổi linh hồn rồi.”
Hạ Châu sững sờ một lúc, đang định mở miệng nói đừng nói đùa nhưng nhìn vẻ mặt của Khâu Ngôn Chí và tình cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chua-he-hom-nay-lai-hanh-toi/975960/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.