Diệp Hàn giật mình: “Sao anh lại nói thế?”
Triệu Lan Chi lắc đầu, nhìn anh một lúc rồi nói sang chuyện khác: “Thầy Diệp, tôi sợ là tôi không thể yêu cậu được đâu.”
Anh ngẩn ra, im lặng một chốc: “Không sao. Hai người ở bên nhau, cũng không nhất thiết phải có ái tình.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý. Chẳng qua là, con người tôi lại không sống nổi cảnh bình lặng.” (nói trắng ra là bị ngược quen rồi ┌( ಠ‿ಠ)┘) Y cười nói: “Dù có là địa ngục thật, tôi cũng sẽ vì thiên đường thỉnh thoảng xuất hiện mà thử một lần xem sao.”
Diệp Hàn thở dài: “Anh không hối hận là được rồi.”
Mấy ngày sau, Triệu Lan Chi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh. Trong hộp chỉ có hai món đồ – một cái chìa khóa và một cái thẻ, trên đó viết một địa chỉ xa lạ, kèm theo một câu – Tôi đã già rồi, không biết có thể chờ em được bao lâu, nhưng tôi vẫn sẽ đợi.
Y nhìn chiếc chìa khóa trong tay, nắm chặt đến độ lòng bàn tay phát lạnh.
—
Đó là một căn nhà trọ rất gần công ty y, giao thông thuận tiện, lại rất an toàn, cực thích hợp để chọn làm nhà.
Triệu Lan Chi cầm chiếc chìa khóa mà Thẩm Ngôn đưa, thử vài lần mà vẫn trật ổ. Y tự giễu cười cười, dựa vào tưởng hít sâu một hơi, dứt khoát mở cửa ra.
Khác với căn nhà nhìn như nhà mẫu của gã trước đây, thoạt nhìn nơi này vừa ấm áp vừa sạch sẽ. Gối trên ghế sô pha, bồn hoa ở góc tường… tất thảy đều tỏa ra hơi thở của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chi-tu/1605341/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.