Chương trước
Chương sau
Ở ngoại ô thành phố S có một tiệm trà tư nhân, mà đối với một vài người, thì nơi này chính là chốn mở cửa 24/24.
Khi Thẩm Duy Thần đến thì Thẩm Ngôn đã an vị uống trà ở đó, quản lý sòng bạc thì cung kính đứng một bên.
Gã liếc cậu một cái: “Ngồi đi.”
Cậu ngồi xuống đối diện gã: “Tam gia…”
“Tôi khá bất ngờ đấy.” Gã bình tĩnh nói.
“Cháu cũng không ngờ Đào Bách sẽ làm vậy. Cháu vốn chỉ muốn…”
Gã khoát tay, ngắt lời cậu: “Bất kể mục đích ban đầu là gì thì cũng không thể phủ nhận được – cháu là người đã bày ra chuyện này.”
Cậu cúi đầu, nhìn tay mình đang đặt trên gối: “…Vâng.”
“Tôi vừa nhận được thông báo, nói là tuy Thẩm Mộ bị thương khá nặng, nhưng may mà cấp cứu kịp thời nên vẫn giữ mạng được – còn có di chứng hay không thì vẫn chưa thể chẩn đoán. Sau này, cháu cũng không cần phải để ý đến chuyện của nó nữa, cứ sống theo ý mình thôi.”
“Dạ.” Cậu nghĩ một lúc, lại hỏi: “Còn Đào Bách…?”
“Cảnh sát xử lý nó rồi. Chúng ta không ra tay thì người nhà họ Dư cũng sẽ không bỏ qua cho nó – dù Thẩm Mộ có tệ thế nào thì cũng là người nhà họ, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ.” Gã nhấp một ngụm trà, cười nói: “Chuyện buồn cười nhất là, thế mà thằng nhóc kia lại nghĩ là mình có nhược điểm của Thẩm Mộ thật. Nếu nó biết trong cái phong bì ấy toàn là ảnh chó mèo thì… không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ.”
“…”
Gã nhìn cậu, cười như không cười: “Cháu đúng là có khí phách của người nhà họ Thẩm đấy. Đừng có đóng phim nữa, đến công ty làm việc cho tôi đi.”
Cậu giật mình – Đường Kiều đoán trúng thật hả? Thẩm Ngôn thực sự muốn giao khối tài sản khổng lồ như vậy cho cậu á?
Không thấy cậu nói gì, gã nheo mắt lại: “Sao? Không muốn à?
Cậu bĩnh tĩnh lại, đáp: “Tam gia, cháu còn quá nhỏ.”
Gã nở nụ cười: “Hồi tôi lớn bằng cháu đã làm được khối chuyện rồi đấy.”
“Cháu muốn đi học lại.”
Gã nhướn mi: “Là cháu muốn hay Đường Kiều muốn?”
“Ý của anh ấy chính là ý của cháu.”
“Duy Thần, cháu mặt nào cũng tốt, chỉ có điểm này làm tôi rất không hài lòng.” Gã thản nhiên nói: “Sao lại để mặc Đường Kiều nắm cháu trong tay như thế? Cái kiểu đào tim đào phổi ra dâng cho người khác thế này… thật nực cười không chịu nổi.”
“Cháu yêu anh ấy. Đó là lý do.”
Thẩm Ngôn ngẩn người, nhất thời không biết đáp lại ra sao, đành phải nói: “Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tam gia, nói thế thôi chứ chú không định giao công ty vào tay một đứa mới tốt nghiệp cấp 3 như cháu đâu nhỉ? Cháu mới hai mươi, vào tuổi này phải nên đi học mới đúng. Đến khi cháu học thành tài rồi, nếu chú vẫn còn để tâm đến cháu thì xin tùy chú quyết định.”
Gã im lặng một chốc, đoạn nói: “Thôi thôi, cháu tính thế nào thì cứ làm như thế.”

Không lâu sau đó, người nhà họ Dư tuyên bố muốn mang Thẩm Mộ về Mỹ. Trong mấy ngày hắn nằm viện, Đường Kiều không hề đến thăm. Anh nghe nói hắn đã tỉnh lại, nhưng di chứng khá nặng nề, cần một thời gian rất dài mới hồi phục được.
Anh và Thẩm Duy Thần đều hiểu ngầm ý nhau mà không nhắc đến Thẩm Mộ nữa. Cậu đang chạy tới chạy lui lo chuyện đi học lại, ngày nào cũng lăn lộn ngoài đường hoặc ở nhà chuẩn bị một chồng tư liệu.
Anh cũng không rảnh rỗi – cậu muốn đến Mỹ học, đương nhiên là anh cũng chẳng ở lại nước làm gì. Đùa gì chứ, trái tim anh đã già rồi, không chịu nổi yêu xa đâu! Đằng nào thì ở đây cũng chẳng có gì để anh lưu luyến – trừ ba anh ra mà với lý lịch của anh thì tìm việc ở Mỹ cũng dễ hơn nhiều. Nhưng anh không muốn làm thuê cho người khác nữa, mà dự định kiếm cơm bằng chuyên môn của mình – mở một văn phòng cố vấn pháp luật hay làm luật sư chẳng hạn.
Trong thời gian này, hai người ai cũng cố gắng hết sức – tuy là mệt chết đi được, nhưng nghĩ đến tương lai, là cả hai lại cực kỳ hào hứng.

Mấy ngày sau, Triệu Lan Chi gọi cho Đường Kiều, bảo là muốn mời hai người đi uống một ly. Thẩm Duy Thần thực sự không moi đâu ra thời gian rảnh được, nên anh đành phải đi một mình.
Khác với trước kia, lần này y lại mời anh đến nhà. Lúc đến, anh còn mang theo không ít quà tặng.
Bấm chuông một lúc lâu mới có người ra mở cửa. Anh cúi xuống nhìn đứa bé mới cao đến ngang gối mình, mỉm cười nói: “Chào cháu ”
Thằng nhóc nghiêng đầu nhìn anh: “Chú đến tìm bác ạ?”
“Ừ. Bác cháu có nhà không?”
Đúng lúc này, Triệu Lan Chi bất ngờ vọt ra – y mặc một bộ đồ thoải mái ở nhà, tay ôm đứa cháu song sinh còn lại, đầu tóc rối tung, rõ ràng là không quen bế trẻ nhỏ.
Anh thì chỉ thấy buồn cười: “Sao tự dưng lại…?”
Y tức giận nói: “Thằng em anh đi du lịch với vợ rồi, ném hai thằng nhóc lại cho anh trông!”
Anh nghi ngờ: “Anh á? Trông được không vậy?”
Đứa bé trong lòng Triệu Lan Chi vòng tay ôm lấy cổ y, bi bô nói: “Bác ơi, cháu đói ”
“Đói hả? Đường Kiều, em đi nấu đi! Trong tủ lạnh có nguyên liệu đấy!”
“…” Hình như y mời anh tới để uống vài chén cơ mà?
Thế gian bao la, trẻ con đói là nhất. Đường Kiều bất đắc dĩ đóng vai đầu bếp của Triệu gia, lục lọi cái tủ gần như rỗng tuếch trong bếp rồi gắng gượng làm ra một bàn một món canh ba món thịt.
Đến khi Triệu Lan Chi cho hai đứa trẻ ăn no rồi dỗ chúng đi ngủ, thì hai người họ đã mệt như cờ hó rồi.
Cho trẻ con ăn thực sự là chuyện yêu cầu kỹ năng cao – vừa nãy y một mực tập trung vào hai đứa trẻ, đã ăn được miếng nào đâu, nên giờ chẳng buồn chê cơm canh lạnh nữa, cầm đũa lên là ăn ngấu nghiến.
Đường Kiều mở chai rượu mình mang đến ra, rót cho y một chén, tủm tỉm cười: “Khổ thân anh.”
Y khoát khoát tay: “Đừng nói nữa đừng nói nữa! Trẻ con ấy à, thỉnh thoảng chơi chơi thì được, chứ ôm nó cả ngày thì đúng là hành xác. May mà anh sẽ không có con…”
Anh nghĩ một chút, hỏi: “Anh đã có kế hoạch gì chưa?”
“Còn tính toán gì nữa.” Y nhún vai: “Đến đâu thì đến thôi.” Không để anh phản ứng, y lại nói tiếp: “Nghe nói em định xuất ngoại theo Thẩm Duy Thần hử?”
“… Sao anh không nói là nó đi theo em?”
“Có khác nhau hả? Em đã nghĩ kỹ chưa đấy?”
“Rồi.”
“Nó trăm phương ngàn kế lừa em lâu như thế, mà em vẫn bỏ qua hả?”
“…Ừ.”
Y thở dài một hơi: “Ài, rốt cục anh cũng được chứng kiến thế nào là tình yêu đích thực…”
Đường Kiều vốn định hỏi xem chuyện giữa y với Thẩm Ngôn thế nào rồi, nhưng nhìn y bây giờ chẳng có vẻ gì là khổ sở thất tình, nên lại thôi không hỏi nữa.
Y vẫn còn trẻ, còn đầy thời gian để quên Thẩm Ngôn đi và bắt đầu một cuộc tình mới. Tình cảm có sâu đậm thế nào đi chăng nữa, bị bỏ quên một thời gian rồi cũng sẽ phai nhạt đi thôi – đó là lý do chính mà anh không muốn tách ra khỏi Thẩm Duy Thần.
Hai người ngồi với nhau một lúc, nói đủ chuyện dưới biển trên trời. Gần đến giờ đã định, anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Mở TV lên đi.”
“Hửm?”
“Hôm nay, Thẩm Duy Thần sẽ tuyên bố giải nghệ ở một chương trình nghệ thuật tổng hợp.”
Y vớ lấy cái điều khiển từ xa: “Sao em không đến đấy mà xem trực tiếp?”
“Chẳng cần phải thế.”
Phải qua một đoạn quảng cáo giữa giờ thì Thẩm Duy Thần – Elvis mới xuất hiện trên màn hình. Cậu mặc một chiếc sơ mi đơn giản, dáng vẻ khi mỉm cười đã đủ để mê chết bao nhiêu thiếu nữ.
Ngồi đối diện cậu là một MC khá có tiếng trong giới. Cô trò chuyện với cậu một lát về bộ phim sắp tới rồi mới nói đến chính sự—
“Nghe nói em có ý định giải nghệ, chuyện này có đúng không thế?”
“Không phải là ý định, mà là quyết định rồi.”
Cô sửng sốt kêu một tiếng: “Sao lại thế được! Giờ em đang là mặt trời ban trưa đấy! Thông tin này sẽ làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ cho coi”
“Về điểm này thì, em thực sự rất xin lỗi.” Cậu tỏ ra áy náy: “Chỉ mong mọi người có thể thông cảm cho em.”
“Em có thể bật mí một chút về lý do em quyết định giải nghệ không? Đừng nói là để kết hôn chứ?” MC trêu ghẹo.
Cậu không phủ nhận, chỉ mỉm cười với ống kính: “Chỉ là, em muốn làm những chuyện mình thích thôi.”
Khi chương trình kết thúc, Triệu Lan Chi vô thức thở dài: “Thằng nhóc kia… hình như lại đẹp trai hơn nữa thì phải QAQ”
Anh đứng lên, mặc áo khoác: “Em về đây nhé.”
“Về sớm thế?”
“Duy Thần nói mười giờ tối em ấy sẽ về.”
“Nhưng giờ mới có tám giờ!” Y giận dữ hét: “Em là cái đồ trọng sắc khinh bạn!”

Trên đường về nhà, trong đầu Đường Kiều cứ nghĩ mãi về khuôn mặt tươi cười của thanh niên. Rõ ràng là đã sớm chiều chung đụng rồi… mà sao giờ anh vẫn nhớ cậu nhỉ? Anh vô thức bật cười, nom chẳng khác gì thằng ngốc, nhưng mà lại không nhịn được, nên đành phải che nửa bên mặt đi.
Đúng là hơi mất mặt thật. Thảo nào là Triệu Lan Chi cứ châm chọc mãi.
Khi về đến nhà, điện thoại anh vang lên: “Alo?”
Đầu bên kia không nói gì, chỉ có tiếng hít thở khá nặng nhọc.
“Alo?”
Vẫn không có ai đáp.
Anh đang định cúp thì đối phương lại lên tiếng: “…Đường Kiều.”
“Thẩm Mộ?”
“Ừ, là anh đây.”
Anh không biết nên nói gì cả, đành phải nói một câu vô thương vô phạt: “Sức khỏe anh thế nào rồi?”
“Không tốt chút nào.”
“…Ha ha.”
“Anh sắp đến phía nam để điều dưỡng. Sẽ đi rất lâu.”
“Chúc may mắn.”
Hắn im lặng một lúc, đoạn nói: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Anh thành thực đáp: “…Không?”
Hắn cứng họng, mãi sau mới từ từ nói tiếp: “Cảm ơn em đã chăm sóc Thẩm Duy Thần trong suốt thời gian qua.”
Anh chỉ thấy buồn cười: “Anh thì có tư cách gì để thay em ấy cảm ơn tôi?”
“…Dù thế nào thì anh cũng là cha ruột nó.”
“Là tự anh nghĩ thế thôi.” Nói rồi, anh lập tức cúp máy – nếu có thể, anh thực sự mong đây sẽ là lần cuối mình nói chuyện với Thẩm Mộ.
Seven: Thẩm mặt dày! Từ giờ tui sẽ gọi anh là Thẩm mặt dày!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.