TRẪM KHÔNG NHỊN ĐƯỢC MÀ MUỐN BẮT NẠT ẢNH VỆ
Mộ An nhận ra ánh mắt của Ảnh Nhất đang dừng lại ở tòa lầu hai. Hắn hắng giọng, định giải thích:
“Ngươi yên tâm, ta chỉ thuận miệng nói vậy, sẽ không thực sự đối xử với ngươi như thế….”
Tòa lầu hai này ngoài lan can ra thì không có gì che chắn, có thể nói là nửa lộ thiên cũng không ngoa.
Làm chuyện đó với Ảnh Nhất trong hoàn cảnh thế này vẫn là quá đáng, e rằng Ảnh Nhất khó mà chấp nhận.
Mộ An còn đang nghĩ cách lảng tránh chủ đề thì chợt nghe Ảnh Nhất khẽ đáp:
“Thần đều được.”
“Hả?”
“Thần đều được, chỉ cần là ý muốn của ngài, ở đâu cũng không thành vấn đề.”
Ảnh Nhất cúi mắt, vẻ mặt bình tĩnh, ngoan ngoãn phục tùng. Chỉ có hàng mi khẽ run tiết lộ rằng lòng y chẳng hề bình yên như vẻ bề ngoài.
Mộ An nhìn đôi môi mấp máy của Ảnh Nhất, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.
Lời này có nghĩa là… ngay cả trong tòa lầu nửa lộ thiên kia cũng được?
Nhịp thở của Mộ An khẽ ngừng, yết hầu khẽ chuyển động, gần như định đồng ý ngay lập tức.
Nhưng hắn chợt nhớ ra điều gì đó, liền lắc mạnh đầu, cố ép bản thân tỉnh táo lại.
Không được, không được! Hắn mang Ảnh Nhất ra đây để chữa bệnh, không phải để thay đổi chỗ hành hạ y.
Ở tòa lầu nửa lộ thiên mà chiếm lấy Ảnh Nhất thì khác nào lần trước bắt y l** th* ở trong điện?
Hắn không thể sai lầm nối tiếp sai lầm.
“Haha, nắng quá! Đừng đứng giữa sân nữa, vào nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cai-tao-be-chuyen-he/4684031/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.