KỸ NĂNG CỦA ẢNH VỆ CỦA TRẪM THẬT TỆ
Sau khi thay y phục, Mộ An quay lại, mặc bộ trung y mỏng manh, đứng bên giường mà ngẩn người.
Cung nhân thật không biết điều, đặt người ở mép ngoài long sàng.
Ảnh Nhất cao lớn, chân dài, bị cuộn trong chăn mềm khiến thân hình càng thêm dài, chặn hết lối vào phía bên trong giường.
Mộ An đứng giữa sự phân vân: ‘Bước qua người bị thương’ và ‘mất hết phong thái khi trèo qua người khác’.
Chưa đợi hắn quyết định xong, người trên giường đã tự mình bò dậy, thân trần quỳ xuống mép giường.
Trong lòng Mộ An thầm chê bai kỹ thuật ‘cuốn chả giò’ của đám cung nhân quá kém, để ‘nhân bánh’ dễ dàng thoát ra như vậy*.
(*cái này mọi người xem phim chắc biết, ngày xưa khi phi tần thị tẩm sẽ được tắm rửa sạch sẽ, được cuộn lại bằng chăn và vác đến chỗ hoàng đế, xong việc thì lại được vác về ) Tuy nhiên, việc toàn thân Ảnh Nhất có thương tích mà vẫn có thể hành động linh hoạt thế này lại nằm ngoài dự đoán của hắn. Mộ An liếc xuống chân mình. Nam tử quỳ thẳng tắp, dù trên người đầy băng vải cũng không hề toát lên vẻ yếu đuối. Chỉ có ánh mắt trống rỗng, chết lặng của y là khiến Mộ An cực kỳ không vừa ý. Mộ An không nhìn y nữa, tự mình lên giường. Nhưng khi hắn đã xõa tóc nằm xuống, người quỳ bên mép giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Hệt như một cột trụ, một chiếc ghế gỗ, hay một vật trang trí trong tẩm điện. Mộ An không hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cai-tao-be-chuyen-he/4684019/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.