ẢNH VỆ CỦA TRẪM KHÔNG CÓ CHÚT TIẾN BỘ NÀO
Trong ngự thư phòng.
Vài ngự y đang xử lý vết thương cho người nằm trên giường.
Thái Y Viện sử* lớn tuổi nhất lặng lẽ lui ra, bước tới bên cạnh hoàng đế, cúi người bẩm báo:
(*chức danh của một vị quan đứng đầu Thái Y Viện trong triều đình phong kiến, người có trách nhiệm giám sát các bác sĩ, thầy thuốc trong cung đình và đảm bảo sức khỏe cho hoàng gia.) “Bệ hạ, trên người cựu thống lĩnh có nhiều vết thương do sói cắn nhưng không tổn hại đến chỗ hiểm. Cựu thống lĩnh có cơ thể cường tráng, nếu tịnh dưỡng vài tháng, sẽ hoàn toàn hồi phục.” “Sói?” Mộ An nhíu mày. Hắn vốn nghĩ rằng Ảnh Nhất bị những kẻ oán hận hắn nhưng không dám trực tiếp đối đầu, chỉ dám ra tay với một ảnh vệ đã bị trục xuất khỏi hoàng cung, nhắm vào trả thù hãm hại. Ảnh Nhất do bị phong tỏa nội lực nên không địch lại, dẫn đến trọng thương. Nhưng theo lời Thái Y Viện sử, những vết thương đẫm máu ghê rợn đó đều là do sói cắn. Điều này thật kỳ lạ. Trong hoàng thành làm gì có sói. Dù là khu vực gần cửa vào bên ngoài thành cũng không thể nào xuất hiện bầy sói. Không lẽ Ảnh Nhất tự mình vào nơi hoang vu hẻo lánh, lại tình cờ đến đúng chỗ bãi tha ma, rồi gặp phải bầy sói? Trong lòng Mộ An đầy nghi hoặc, ngón tay đặt trên bàn khẽ động, ra hiệu cho ảnh vệ đi điều tra. Trong bóng tối ở góc điện, hai bóng dáng âm thầm rời đi, không gây chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cai-tao-be-chuyen-he/4684018/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.