"Em..." Tô Chính Lượng nhất thời nghẹn lời, do dự nửa ngày, cậu mới nói, "Em không biết."
Đối mặt với đáp án mơ hồ này của Tô Chính Lượng, Du Thiếu Kỳ giống như đã đoán ra suy nghĩ trong lòng Tô Chính Lượng, anh sắc bén hỏi, "Không biết? Chẳng lẽ đây là câu trả lời của em?"
Tô Chính Lượng hơi cúi đầu, hiền lành gật đầu.
Bỗng nhiên, Du Thiếu Kỳ như hiểu được tất cả, anh cười khẽ vài tiếng, "Chính Lượng, chẳng lẽ em vẫn không quên được cậu ta?"
Im lặng.
Du Thiếu Kỳ tái mặt, điên cuồng nói, "Tên khốn Lâm Tích Lạc này, đã tổn thương em nhiều như thế, còn dám mặt dày đến cầu xin em tha thứ ư. Mà em, thế nhưng vẫn còn nhớ mãi không quên cậu ta, chẳng lẽ tất cả những gì cậu ta làm với em, em đã quên hết rồi sao? Chẳng lẽ em thật sự không hận cậu ta chút nào sao?"
Tô Chính Lượng phản bác, "Không, không phải, em đương nhiên sẽ không quên tất cả những gì anh ấy đã làm với em, em cũng rất hận anh ấy. Nhưng mà lúc trước anh ấy vì bảo vệ em nên mới làm như vậy, chỉ khi em rời khỏi anh ấy, tính mạng của em mới được an toàn."
Du Thiếu Kỳ đột nhiên đứng dậy hét lớn, "Sao có thể, đây nhất định là gian kế của cậu ta! Chính Lượng, em tỉnh lại đi, bây giờ Lâm thị xảy ra vấn đề, người đàn ông này chắc chắn muốn lợi dụng em giữ lại Lâm thị, nên mới đến tìm em!"
Tô Chính Lượng nhìn lên sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/3559342/chuong-170.html