Thấy đối phương lộ ra biểu tình như vậy, trực giác nói cho Du Thiếu Kỳ biết, Tô Chính Lượng chắc chắn không phải giả vờ. Nói cách khác, đến tận bây giờ, Lâm Tích Lạc đều lợi dụng Tô Chính Lượng, hắn căn bản không hề yêu Tô Chính Lượng.
Tuy rằng mình khó có thể dễ dàng tha thứ cho hành động này của Lâm Tích Lạc,nhưng mà, một khi tình yêu giữa hai người bọn họ đã không còn sót lại chút gì, chuyện này đối với mình mà nói cũng không phải là chuyện xấu. Có lẽ, trải qua sự theo đuổi không ngừng của mình, Tô Chính Lượng cuối cùng cũng có một ngày sẽ quên mất Lâm Tích Lạc, tiếp nhận chính mình.
Nhưng mà, mình ngàn vạn lần không thể vội vàng tấn công, trước mắt chuyện cần làm nhất là xoa dịu vết thương trong lòng Tô Chính Lượng, để cho em ấy sớm thoát khỏi bóng ma của chuyện này.
Nghĩ tới đây, lông mày chua xót của Du Thiếu Kỳ dần dần giãn ra.
Anh buông ly nước xuống, ngồi lên mép giường, săn sóc nói với Tô Chính Lượng, "Chính Lượng, người vô tình vô nghĩa như hắn, căn bản không đáng để em yêu. Nếu em đã thấy rõ bộ mặt thật của tên khốn đó, càng phải nghĩ thoáng ra, không có tên đó, em sẽ sống tốt hơn. "
Tô Chính Lượng chậm rãi gật đầu, thanh âm bình tĩnh đến mức không có bất kỳ phập phồng nào đã sớm hạ xuống dưới điểm đóng băng, "Không sai, em đáng lẽ không nên yêu anh ấy nữa. "
"Bây giờ điều quan trọng nhất của em là nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/3559314/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.