Khi nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, sương mù dày đặc trong mắt Du Thiếu Kỳ đột nhiên sâu sắc, "Anh đến làm gì vậy? "
"Nghe nói Tô tiên sinh ở chỗ này, cho nên, tôi muốn đến xác nhận một chút," Con ngươi vô cớ lộ ra một tia thú vị, "Không biết cậu ấy có tỉnh hay không? "
Nghe ra sự khinh thường như mong đợi của đối phương, Du Thiếu Kỳ phẫn nộ mở to hai mắt, mở cổ họng quát, "Đám gia hỏa vô sỉ các người, nếu như không phải do mấy người, Chính Lượng làm sao có thể biến thành bộ dáng như bây giờ? Hiện tại mục đích của các người đã đạt được, vì sao còn không buông tha em ấy? Chẳng lẽ các người nhất định phải bức em ấy đến tuyệt lộ mới chịu từ bỏ ý đồ sao? "
"Du tiên sinh, xin đừng kích động, chuyện Tô tiên sinh gặp phải, tôi và lão gia đều đồng cảm..."
"Đồng cảm? Tôi thấy mấy người chỉ ước gì em ấy chết ngay lập tức! "
Cửa lớn kiên cố bị Du Thiếu Kỳ dùng sức đóng lại, phát ra tiếng vang kịch liệt, chấn động chung quanh, tiếng "ong ong" vang lên.
"Du tiên sinh, nếu anh muốn Tô tiên sinh có thể bình an sống sót, tôi khuyên anh nên mở cửa cho tôi vào xem một chút."
Thanh âm rầu rĩ của Lâm Nguyên thông qua cánh cửa nặng nề truyền vào tai, Du Thiếu Kỳ đột nhiên xoay người mở cửa, "Cậu nói vậy là có ý gì? "
Lâm Nguyên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Du Thiếu Kỳ, "Lão gia cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/3559313/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.