Tô Chính Lượng nhắm chặt hai mắt, dụng khuỷu tay thúc vào bụng đối phương, "Buông ra!"
Người đàn ông phía sau kêu một tiếng, nhưng không buông ra. Dùng lực mạnh éo Tô Chính Lượng vào tường, khiến nửa bên phải của Tô Chính Lượng gần như tê dại ngay lập tức.
Tô Chính Lượng ăn đau, chưa kịp đánh trả, lòng bàn tay của đối phương đã mạnh mẽ tóm lấy cổ tay của cậu, thân hình cao lớn áp sát cậu không để cho Tô Chính Lượng di chuyển.
Bị đối phương bóp chặt yết hầu khiến cậu cảm thấy khó thở, Tô Chính Lượng không biết người đàn ông này muốn làm gì. Khuôn mặt đỏ bừng, gằn giọng nói: "Anh muốn làm gì?"
Lâm Tích Lạc nhìn thẳng vào khuôn mặt Tô Chính Lượng, đôi mắt đen láy đầy ẩn ý, "Tô Chính Lượng, mặc dù cậu vô dụng nhưng tôi không cho phép cậu rời khỏi tôi."
Tô Chính Lượng dời mắt ra chỗ khác, khó khăn kéo khóe miệng, "Anh rốt cuộc...muốn như thế nào..."
Có vẻ đối với câu hỏi của Tô Chính Lượng hắn cảm thấy rất buồn cười, nhướng mày xấu xa nói, "Tôi muốn làm gì chứ?"
Hắn hơi nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm áp phả vào mặt Tô Chính Lượng, giọng nói trầm thấp và nham hiểm của người đàn ông như phát ra từ vực sâu địa ngục, tràn vào tai cậu, "Bảo bối, em còn nhớ những lời em nói mới tôi trong bệnh viện chứ? Tuy rằng Lâm Tích Lạc này chơi đùa qua vô số đàn ông, phụ nữ nhưng vẫn nhớ mãi không quên hương vị thân thể em đó. Tô Chính Lượng, em dù gì cũng sẽ bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cach-ta-xa-mot-chut/1027437/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.